Đọc truyện Xuyên Thành Tiểu Kiều Thê Của Tháo Hán – Chương 2: 2.

“Còn bây giờ thì, hì hì hì…”

Bên tai toàn là tiếng cười gian xảo của hệ thống, tôi sợ đến mức vội vàng dùng ý niệm giao tiếp với nó, chỉ sợ nó nói ra điều gì đó xấu hổ khiến tôi đứng tim.

Thế nhưng, giây tiếp theo, một trận trời đất quay cuồng.

Tôi vậy mà đã bị Trần Cảnh đưa về nhà nhanh như vậy, lúc này đang bị anh ép vào góc tường.

Đôi chân đã sớm rã rời run lên như cầy sấy, nhưng anh lại hoàn toàn không để ý, đôi mắt đỏ ngầu cứ nhìn tôi không chớp.

“Rốt cuộc phải làm thế nào em mới chịu nghe lời?”

Không ngờ người đàn ông cao hơn tôi cả một cái đầu, một tay gần như có thể vặn gãy cổ tôi, lại chịu xuống nước với tôi.

Một cảm giác tủi thân dâng lên trong lòng, chân tôi càng run dữ dội hơn.

“Muốn ngồi!”

Tôi “oa” một tiếng, bật khóc.

Mà Trần Cảnh ở đối diện, hơi thở bỗng khựng lại, rồi nhanh chóng cởi phăng áo trên người, để lộ ra thân hình săn chắc với cơ bắp cuồn cuộn.

Tôi gần như bị thu hút ngay lập tức, không nhịn được mà đưa mắt nhìn theo những đường cơ mượt mà ấy.

Một múi, hai múi… tám múi bụng thẳng tắp.

Tôi nuốt nước bọt, ánh mắt tiếp tục dời xuống dưới.

Trong lúc mắt đang trợn tròn, tôi liếc nhìn cánh tay của mình.

Cứu mạng! Tôi phải chạy thôi!

Thế nhưng, tôi vừa đứng dậy đã đâm sầm vào lồng ngực rắn chắc của anh.

Ánh mắt sâu thẳm mang đầy vẻ nguy hiểm, anh cúi xuống áp sát vào tai tôi, dịu dàng nói.

“Được, nghe lời em!”

Mãi đến khi những lời nghẹn trong cổ họng bị nuốt chửng hoàn toàn, tôi mới hiểu ra.

Trần Cảnh! Ý tôi là tôi muốn ngồi xuống!

“Ký chủ! Chìm đắm đi!

“Lúc thế này mà không hưởng thụ, đúng là phí của trời!”

Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng hệ thống ồn ào trong đầu.

Đầu ngón tay siết chặt rồi lại buông lỏng, cuối cùng trước mắt chỉ thấy bóng đèn trên đầu cứ quay mòng mòng.

4

Ánh nắng chói chang xuyên qua khung cửa sổ ọp ẹp, không chút che chắn mà chiếu thẳng lên người tôi.

Tôi khẽ cựa mình, cơ thể đau nhức.

Hít~

Nhưng kể ra Trần Cảnh cũng có lương tâm, đã thay quần áo sạch sẽ cho tôi rồi.

Dù rằng nó là cỡ siêu lớn đối với tôi.

Bụng đã sớm rỗng tuếch, tôi lê tấm thân nặng nề bước vào căn bếp cũ kỹ của nhà Trần Cảnh.

Nhưng vừa vào cửa đã thấy bóng dáng quen thuộc và cao lớn ấy.

Anh cao gần một mét chín, đang khom lưng bận rộn trước bếp, trước người còn đeo một chiếc tạp dề màu hồng không hề hợp với mình.

“Xấu thật.”

Tôi không nhịn được mà buột miệng chê bai, nhưng ngay giây sau đã chạm phải ánh mắt đầy sức hút của anh.

“Cơm còn chưa xong đã tỉnh rồi à? Xem ra là anh chưa đủ cố gắng.”

Mặt tôi đỏ bừng lên, trong đầu toàn là cảnh đơn giản và thô bạo của anh đêm qua.

Vậy mà anh còn nói là chưa cố gắng.

Tôi vịn cái lưng già sắp gãy của mình, tức đến không nói nên lời, anh đột nhiên bật cười khe khẽ, dịu dàng ôm lấy tôi.

“Được rồi, không trêu em nữa.”

Anh cưng chiều véo má tôi, ngay sau đó một bát mì nóng hổi xuất hiện trước mặt.

“Lần đầu anh làm, em ăn tạm nhé.”

Quả trứng ốp la méo mó, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là hình trái tim.

Thấy tôi mãi không động đũa, anh gắp một đũa mì đưa đến bên miệng tôi, chỉ có đôi mắt từ đầu đến cuối vẫn cẩn thận nhìn chăm chú vào mặt tôi.

Tôi ăn từng miếng lớn, trong lúc nuốt xuống, khóe miệng anh cong lên một nụ cười gần như không có.

Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác ấm áp, đặc biệt là khi cúi mắt xuống và thoáng thấy vết bỏng trên tay phải của Trần Cảnh.

Căn phòng nhỏ hẹp nhanh chóng nóng lên, mặt tôi lại một lần nữa đỏ bừng.

Để tránh bầu không khí vừa ngượng ngùng vừa mập mờ này tiếp diễn, tôi ấp úng chuyển chủ đề.

“Hôm nay… không cần ra đồng à?”

Anh nghiêng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, thản nhiên nói.

“Sợ em đói, nên muốn nấu cơm cho em xong mới đi, bây giờ thật sự phải đi rồi.

“Tối nay có lẽ anh không về kịp, buồn ngủ thì cứ ngoan ngoãn đi ngủ nhé.”

Miệng anh nói đi, nhưng phải đến khi nhìn tôi ăn hết sạch bát mì lớn, anh mới xoay người đi ra cửa.

Chỉ là chân trước vừa bước qua ngưỡng cửa, lại không yên tâm quay đầu nhìn tôi.

“Tư Tư, đợi anh về.”

Tôi ma xui quỷ khiến thế nào lại đáp một tiếng.

“Vâng.”

Lúc này anh mới yên tâm rời đi.

“Ối dồi ôi, không nỡ rồi à?

“Không ngờ cô lại sa ngã nhanh thế, chậc chậc, một phút cũng không nỡ rời xa người ta rồi chứ gì?”

Tôi thật không hiểu, sao mình lại vớ phải một cái hệ thống lắm mồm như vậy.

Nhưng làm người, dù tức giận đến đâu, cũng phải văn minh.

Thế nên, tôi nghiến răng nghiến lợi hỏi nó.

“Xin hỏi, cậu có thể biến đi được không?”

“Không phải chứ ký chủ? Cô định qua cầu rút ván đấy à?

“Đúng là có trai quên hệ thống, đáng đời cô phải xuyên không làm nhiệm vụ!

“Lại dám coi thường hệ thống này, được thôi, vậy thì mấy tấm ảnh đẹp tôi chụp tối qua đành phải tự mình thưởng thức vậy!”

Ảnh?

Tôi bất giác quay đầu lại, không nhìn thì thôi, vừa nhìn huyết áp đã vọt lên một trăm tám!

“Chết tiệt! Cậu là cái hệ thống biến thái!

“Cậu dám chụp ảnh riêng tư của tôi! Tin tôi tố cáo cậu không!”

Tôi xấu hổ lao tới giật lấy mấy tấm ảnh trong tay hệ thống, nhưng nó dường như đã đoán trước được hành động của tôi, vừa linh hoạt né tránh, vừa tấm tắc khen ngợi.

“Chu Tư Tư, không nhìn ra nha, cô gầy gầy mà cũng có da có thịt phết!

“Tấm này, tấm này cũng không tệ, nhìn đường nhân ngư tuyệt vời của Trần Cảnh này, nhìn đôi chân dài này xem!

“Nhưng mà cô hơi yếu nhỉ, không sao, có hệ thống này ở đây, lần sau đảm bảo cô sẽ trở thành nữ chính mềm mại, yêu kiều nhất!”

Những lời khiến người ta sôi máu cứ tuôn ra không ngớt từ miệng hệ thống, tôi tối sầm mặt mũi, cuối cùng đành phải chịu thua nó.