Đọc truyện Xuyên Thành Tiểu Kiều Thê Của Tháo Hán – Chương 1: 1.

Xuyên không thành cô vợ nhỏ yêu kiều của gã đàn ông thô kệch trong thôn.

Tôi trốn, anh đuổi, tôi có chắp cánh cũng khó thoát.

Sau lần thứ mười bỏ trốn rồi bị bắt lại, hiếm khi anh lại xuống giọng với tôi.

“Rốt cuộc phải làm thế nào em mới chịu nghe lời?”

Tôi run rẩy cả hai chân, bật khóc nức nở.

“Muốn ngồi!”

Hơi thở của anh bỗng khựng lại, rồi anh ghé sát vào tai tôi, khẽ đáp.

“Được, nghe lời em!”

1.

Vốn định ba mươi Tết sẽ ăn chút thịt, ai ngờ vừa tỉnh dậy đã thấy mình thành nữ chính trong truyện.

Nghĩ đến việc mình sắp phải yêu đương với một gã đàn ông thô kệch, tôi thật sự khóc không thành tiếng.

“Khó khăn lắm mới xuyên không được một lần!

“Mẹ kiếp, tôi thích idol hàng đầu! Thích tổng tài! Không thì anh chàng kiểu “cún con” cũng được mà!”

Tôi vừa lau nước mắt, vừa phản đối hệ thống đã cưỡng ép trói buộc với mình.

“Haiz, quả nhiên vẫn còn quá trẻ, không biết thô kệch cũng có cái hay của thô kệch!”

Hệ thống bất lực lắc đầu, ra vẻ như thể tôi được hời mà còn không biết điều.

Rốt cuộc là tôi không hiểu, hay là nó không hiểu.

Tôi chỉ là một cô gái nhỏ bé yếu ớt nặng bốn lăm ký thôi mà.

Vậy nên…

Tôi phải chạy trốn!

Nam chính Trần Cảnh là người đàn ông được yêu thích nhất trong thôn này.

Vì mấy lần trốn trước đều vào lúc nửa đêm, nên hiểu biết của tôi về anh vẫn chỉ là vài dòng miêu tả ít ỏi trong truyện.

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

Vì tôi nhất định phải rời khỏi người đàn ông này.

Tôi thành thạo trèo lên tường nhà Trần Cảnh, đúng lúc này giọng nói ồn ào của hệ thống vang lên bên tai.

“Ký chủ, vận may thế này không phải ai cũng có đâu, cô không muốn gặp nam chính trước rồi hãy quyết định có chạy hay không à?

“Tuy bối cảnh của Trần Cảnh là trai quê thô kệch, nhưng cô cứ thử thì biết, tuyệt đối ngon hơn mấy cậu ấm trong giới nhà giàu nhiều!”

“Một tiếng? Hay hai tiếng?”

“Không phải chứ ký chủ, thế mà cô còn chưa hài lòng?”

Tôi thật sự không thể nhịn được nữa, thở hổn hển đáp trả.

“Chẳng phải vì như thế nên tôi mới muốn chạy trốn à! Tôi không muốn chếch trên giường ở tuổi hai mươi đâu!”

Thường thì chạng vạng tối Trần Cảnh mới về nhà, cho nên, chỉ cần tôi chạy thoát trước khi anh về, tôi sẽ được giải thoát.

Tôi hít một hơi thật sâu, lấy hết sức lực như hồi thi chạy tám trăm mét, cắm đầu cắm cổ chạy về phía cổng thôn.

Nhưng rõ ràng cổng thôn đã ở ngay trước mắt, mà tôi lại không tài nào chạy ra được.

“Hệ thống, mày lại giở trò gì đấy!”

“Ký chủ, hoàn thành cốt truyện mới có thể mở khóa nhiệm vụ tiếp theo!”

Cái gì!

Còn có nhiệm vụ nữa sao?

Tôi vừa nghe đã tức điên lên, nhưng hệ thống vẫn giữ vẻ đủng đỉnh đáng ghét.

“Chỉ khi hoàn thành cốt truyện của Trần Cảnh, cô mới có thể rời khỏi ngôi thôn này và bắt đầu nhiệm vụ chính tiếp theo.

“Ở đây, cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn đấy! Biết đâu còn có những nhánh truyện bất ngờ nữa!”

Tôi tức giận vớ lấy viên gạch bên cạnh ném về phía hệ thống.

“Cậu coi tôi, Chu Tư Tư này, là loại người gì hả!”

Vậy mà cái hệ thống chết tiệt này còn tỏ ra oan ức.

“Tối qua cô đâu có nói vậy!

“Là ai tối qua phấn khích đến mức nửa đêm không ngủ được, còn muốn trải nghiệm niềm vui làm một nữ chính õng ẹo điệu đà?”

Mặt tôi đỏ bừng, nhỏ giọng phản bác.

“Hai mươi tuổi vẫn còn độc thân, chẳng lẽ nói cho sướng miệng cũng không được à.”

Chạy bộ một lúc lâu cộng thêm cãi nhau với hệ thống, tôi mệt đến thở không ra hơi, lại phát hiện hai chân mình không tài nào dừng lại được.

“Hệ thống, tôi không chạy nữa, mệt chết đi được, mau cho tôi dừng lại.”

Nhưng hệ thống lại lắc đầu, vẻ mặt bất lực.

“Cốt truyện yêu cầu thế, không dừng lại được.

“Nhiều nhất là một phút nữa, nam chính sẽ phát hiện cô bỏ trốn, sau đó đuổi theo, anh ta sẽ cưỡng ép đưa cô về nhà, còn trừng phạt cô một trận tơi bời nữa đó…”

Nói đến cuối cùng, nó kéo dài giọng ra, đúng là một tên lưu manh già đời.

Nhưng tôi thật sự không còn sức để cãi nhau với nó nữa, hai chân nặng như đeo chì, thở hổn hển không ra hơi.

Để không trở thành nữ chính đầu tiên trong lịch sử chết vì chạy bộ, tôi quyết định xuống nước với hệ thống.

Chỉ là lời còn chưa kịp nói ra, sau lưng đã vang lên một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo.

“Chu Tư Tư, đây là lần thứ mười.”

Tôi ý thức được có chuyện không hay, vội quay đầu lại, vừa vặn đối diện với đôi mắt sắc bén và sâu thẳm kia.

Là Trần Cảnh đuổi tới rồi.

Anh như một ngọn núi, che khuất cả mặt trời sau lưng, bao trùm toàn bộ tôi trong bóng của mình.

Quả nhiên cao lớn vạm vỡ như trong truyện miêu tả.

Làn da màu lúa mì khỏe khoắn, đường nét khuôn mặt góc cạnh, lông mày rậm ngang, lúc nói chuyện toát ra khí thế không giận mà uy.

Không ngờ Trần Cảnh này trông cũng đẹp trai phết…

Tôi nhất thời không biết nên mở lời thế nào để tán tỉnh được kiểu soái ca này, hoàn toàn quên mất mình vẫn đang trong tình trạng bỏ trốn mệt như chó.

Cho đến khi cơ thể đột nhiên mất trọng lượng, tôi bị một đôi tay mạnh mẽ vác lên vai.

Ngay sau đó, mông bị đánh một cái thật mạnh.

“Không ngoan là sẽ bị phạt đấy!”

Quả nhiên sau khi thấy mặt, dù chiêu trò sến súa thế này, tôi cũng không nhịn được mà mặt đỏ tim đập.

Đặc biệt là khi đôi môi vô tình cứ lướt qua lướt lại trên lồng ngực rắn chắc của anh.

Cả trên môi và trong lòng, đều ngứa ngáy.

3

Trong đầu tôi không nhịn được lại nhớ về một đoạn ngắn đêm qua.

Hệ thống im lặng đã lâu đúng lúc chen vào.

“Đúng đúng, chính là như vậy, có phải cảm tình với nam chính tăng vọt không!

“Tiết lộ một bí mật nhé, sau này cô sẽ càng thích anh ta hơn đấy!