Đọc truyện Xuyên Thành Tiểu Kiều Thê Của Tháo Hán – Chương 3: 3.
“Hệ thống à, tôi xin cậu đấy, xóa đi.”
Mắt nó lóe lên tia sáng chiến thắng, còn thuận thế giơ tay chữ V với tôi.
“Không vấn đề, nhưng ảnh cần phải nộp để báo cáo nhiệm vụ.
“Ngoài việc phải hoàn thành cốt truyện đặc biệt, cô còn cần phải check-in những cảnh kinh điển, ví dụ như căn nhà gỗ nóng bỏng đêm qua, và sắp tới là đêm mưa ấm áp, trên cánh đồng lúa mì…”
“A a a a!”
Tiếng gào thét tuyệt vọng của tôi cắt ngang lời hệ thống, ngay sau đó tôi nhìn nó bằng ánh mắt đầy oán giận.
“Hệ thống à, bây giờ tôi rút khỏi nhiệm vụ còn kịp không?”
5
Trần Cảnh nói tối không về, quả nhiên là không về thật.
Tôi nhìn trời bên ngoài đã tối hẳn, chuẩn bị đi khóa cửa ngủ.
Nhưng hệ thống lại cứ khuyên tôi đừng vội.
“Đợi thêm chút nữa đi, biết đâu lại có bất ngờ gì thì sao?”
Quả nhiên một phút sau, ngoài cửa có tiếng gõ cửa.
Chẳng lẽ là Trần Cảnh về rồi?
Tôi không nghĩ ngợi gì mà lao ra, nhưng vừa mở cửa, tôi đã ngây người.
Người đàn ông ngoài cửa có làn da trắng nõn, rõ ràng cũng cao ít nhất 1m85, nhưng lại mang một vẻ thư sinh yếu đuối.
Đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng so với Trần Cảnh của tôi thì nhan sắc này tôi hoàn toàn không coi vào mắt.
“Anh bạn, nhầm nhà rồi!”
Tôi định sập cửa lại, nhưng hắn ỷ mình gầy, lách một cái đã chui vào trong nhà.
Trong lòng tôi thầm kêu không ổn, cái nhà rách này mà cũng có trộm vào!
Ngay khi tôi chuẩn bị quyết một trận sống mái với hắn, lại phát hiện hắn đang nhìn tôi chằm chằm, khóe mắt hơi đỏ, như thể đã chịu ấm ức vô cùng.
“Tư Tư, em vẫn còn giận anh đúng không?
“Một người kiêu ngạo như em làm sao có thể để mắt đến một kẻ thô lỗ như Trần Cảnh, anh biết trong lòng em vẫn còn có anh, anh sai rồi, chúng ta làm hòa như trước kia có được không?”
Hả?
Tôi ngơ ngác nhìn hắn, may mà hệ thống kịp thời giải thích cho tôi.
“Người đàn ông này là tình cũ của nữ chính, thiếu gia nhà giàu Chu Khôn. Tiếc là gia đình anh ta phản đối hôn sự của hai người, nên anh ta mới nhẫn tâm đòi chia tay, và cô đã tức giận gả cho Trần Cảnh vào lúc đó.”
“Đúng là một tên tra nam muốn ăn lại cỏ cũ! Sớm không làm đi? Chẳng lẽ bây giờ gia đình hắn đồng ý cho hắn cưới một cô gái nhà nghèo, lại còn là đã qua một đời chồng sao? Tôi thấy hắn chỉ muốn lừa sắc tôi thôi!”
Tôi vớ lấy cây chổi bên cạnh vung về phía Chu Khôn.
“Bà đây đời này ghét nhất là loại tra nam không có trách nhiệm! Còn dám tự tìm đến cửa, xem tôi có đánh chết anh không!”
Tôi vừa mắng vừa đánh, còn hệ thống thì lải nhải can ngăn bên cạnh.
“Ký chủ bình tĩnh! Anh ta vẫn còn yêu cô! Hơn nữa trong kịch bản gốc, lúc này hai người đúng là đã làm hòa rồi!”
Tôi vừa nghe, càng tức hơn.
“Hóa ra còn là một tên ẻo lả giỏi ăn nói, tôi đánh chết anh, để anh không đi hại con gái nhà người ta nữa!”
Tôi đánh cho hắn ta bò lết dưới đất cầu xin, cuối cùng hệ thống không nhìn nổi nữa, ra tay ngăn tôi lại.
“Hệ thống, cậu bị điên à, ngăn tôi làm gì, đánh tên tra nam này đi chứ!”
Tôi nói đầy căm phẫn, hệ thống lại hiếm khi tỏ ra nghiêm túc.
“Không được đánh.
“Đây là nam chính.”
“Cái hệ thống này của cậu có thể đáng tin một chút được không, hôm qua cậu còn nói Trần Cảnh là nam chính mà?”
Nó nhìn tôi chằm chằm, chậm rãi nói.
“Cô chưa đọc hết truyện, nhỡ đâu là song nam chính thì sao?”
Tôi kinh ngạc đến mức miệng há thành hình chữ O, còn nó thì tiếp tục bình tĩnh nói.
“Hiện tại Chu Khôn thuộc tuyến tình cảm phụ, nhưng nữ chính gốc thực ra chỉ ham muốn thân thể của Trần Cảnh, còn tình yêu thật sự là dành cho ánh trăng sáng Chu Khôn này. Hơn nữa đây là thế giới tiểu thuyết, chúng ta hoàn toàn có thể suy nghĩ thoáng ra, kiểu mạnh mẽ vạm vỡ chúng ta lấy, kiểu yếu đuối mỏng manh chúng ta cũng không từ chối, chỉ cần cô gật đầu, hệ thống tôi tuyệt đối không có ý kiến!”
Tôi khinh!
Cậu không có ý kiến, nhưng tôi có đấy!
Bà đây đọc truyện, từ trước đến nay chỉ ủng hộ 1v1, cả hai đều trong sạch!
Tức giận, tôi lại nhặt cây chổi trên đất lên đánh, nhưng không ngờ tên Chu Khôn này gan to hơn rồi, chỉ trong hai phút ngắn ngủi đã học được cách phản kháng.
Cây chổi bị hắn giật mạnh lấy, còn tôi cũng vì lực kéo này mà ngã nhào về phía hắn.
Trán đập thẳng vào ngực hắn, nhưng hắn gầy yếu là thế lại không hề nhíu mày, chỉ cúi đầu nhìn tôi không nhúc nhích.
Tôi nhìn theo ánh mắt của hắn, một cảm giác xấu hổ lập tức dâng lên trong lòng.
Chiếc áo rộng của Trần Cảnh trên người tôi đã sớm xộc xệch, để lộ cả bờ vai nhỏ trắng ngần trước mặt Chu Khôn.
Khốn kiếp!
Nhưng ngay khi tôi định kéo lại áo, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập.
“Tư Tư! Em sao rồi?”
Lại là Trần Cảnh đã trở về.
Ống quần anh dính đầy bùn, trán đẫm mồ hôi, vừa nhìn đã biết là vội vã chạy về.
Nhưng vừa về đến nơi, đã thấy vợ mình quần áo xộc xệch đang giằng co với người đàn ông khác.
Mà Chu Khôn đứng bên cạnh còn không ngại đổ thêm dầu vào lửa, vẻ mặt tức giận nhìn Trần Cảnh, hoàn toàn ra vẻ mình mới là người bị hại.
“Trần Cảnh, anh về vừa đúng lúc, người trong lòng Tư Tư yêu vẫn luôn là tôi, tôi khuyên anh đừng tự mình đa tình nữa.”
Đối mặt với sự khiêu khích của Chu Khôn, đôi mắt đen láy của Trần Cảnh dần chuyển sang màu đỏ rực.
Nhân lúc Chu Khôn không để ý, tôi vội vàng chạy về trong vòng tay Trần Cảnh, thuận thế ôm lấy cổ anh, làm nũng nói.
“Anh Cảnh, tên xấu xa này muốn bắt nạt em!”
Tôi giả vờ sợ hãi run rẩy trong lòng anh, diễn xuất rất giả trân, nhưng Trần Cảnh lại vô cùng hưởng thụ.
Anh thân mật hôn lên má tôi, ngay sau đó vung tay đấm cho Chu Khôn một cú.