Đọc truyện Vị Phu Quân Lạnh Nhạt Của Ta Hóa Ra Là Một Tên Yandere Cổ Điển – Chương 5: 5.

14.

Hả?

Ta hoảng sợ ngẩng đầu nhìn hắn: ''Điện hạ, chàng làm gì vậy?''

Không biết Yến Thời Cảnh lấy đâu ra một sợi dây xích dài, một đầu khóa vào cổ tay ta, đầu còn lại khóa vào cột giường.

''Chàng… Chàng khóa ta lại làm gì, chàng mau thả ta ra!''

Ta hoảng sợ kéo y phục Yến Thời Cảnh, muốn hắn mở xích cho mình.

Yến Thời Cảnh mỉm cười, thỏa mãn nhìn kiệt tác của mình.

''Thật tốt, Kiều Kiều, cuối cùng lần này nàng cũng không chạy thoát nữa rồi.''

Hắn ôm ta vào lòng, đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt ta: ''Đừng khóc, Kiều Kiều, Cô nhìn thôi cũng đau lòng.''

''Tại sao chàng lại muốn nhốt ta? Ta đã nói rồi, ta sẽ không chạy nữa, chàng muốn làm gì?''

Ta dùng sức giãy dụa muốn đẩy Yến Thời Cảnh lùi ra.

Nhưng lồng ngực của Yến Thời Cảnh quá rắn chắc, ta làm thế nào cũng không đẩy được hắn, ngược lại còn bị hắn giam cầm trong lồng ngực.

Nếu đổi thành bình thường, có lẽ ta sẽ vui chết mất.

Đương nhiên nếu bỏ qua sợi dây xích trên tay ta.

Yến Thời Cảnh nhìn ta, cảm xúc dâng trào, khàn giọng nói: ''Tiểu Kiều Kiều, nàng không ngoan chút nào, Cô vẫn phải giam nàng bên người mới cảm thấy yên tâm được.''

''Ngươi nhốt ta như thế này khác súc vật ở chỗ nào chứ?''

Chút ngọt ngào trong lòng lập tức biến mất, Yến Thời Cảnh đúng là một tên điên!

Mùi hương tuyết tùng trên người hắn kích thích đầu não ta, trong đôi mắt âm trầm bệnh hoạn là ngọn lửa điên cuồng.

Trong lòng ta hơi hồi hộp, đột nhiên ta nhớ đến một chuyện.

Mùi hương này, giọng nói này, cả đôi mắt này nữa…

''Ngươi…Ngươi là người trong khách điếm!''

Ta nghiến răng nghiến lợi, vừa thẹn vừa giận đánh hắn.

Hay lắm Yến Thời Cảnh, hóa ra từ đầu đến cuối hắn đều nắm ta trong lòng bàn tay mà đùa giỡn!

Yến Thời Cảnh nghe xong càng vui vẻ hơn: ''Ừm, Kiều Kiều còn thông minh hơn so với tưởng tượng của Cô!''

Ghê tởm, ghê tởm!!!

Ta nhìn sai thật rồi, vậy mà ta lại ngu ngốc cho rằng Yến Thời Cảnh là quân tử nhẹ nhàng.

Tên này rõ ràng là đen đến mức không thể đen được nữa mới đúng!

Ta càng giãy dụa Yến Thời Cảnh càng ôm ta chặt hơn, giọng nói dễ nghe trầm thấp lại lần nữa nhẹ nhàng vang lên bên tai ta: ''Ngoan, Kiều Kiều đừng nghịch nữa, bôn ba cả ngày nàng cũng mệt rồi, ngủ một giấc đi.''

Theo giọng nói trầm ấm dịu dàng của Yến Thời Cảnh, mí mắt ta ngày càng nặng, cuối cùng không chịu nổi nữa mà nằm yên ngủ say trong ngực Yến Thời Cảnh.

Ánh mắt Yến Thời Cảnh đều là tình ý và sự bệnh hoạn không thể che giấu: ''Sao trước kia ta lại không phát hiện dáng vẻ ngủ say của Kiều Kiều dễ thương như vậy chứ?''

15.

Từ ngày đó trở đi, Yến Thời Cảnh nhốt ta ở trong phòng, không cho phép ta ra ngoài.

''Nương nương, ngài ăn một chút đi, trong bụng ngài còn có tiểu thái tôn, lỡ như đói quá xảy ra chuyện nguy hiểm đến tính mạng thì sao?''

Trong tay Tiểu Như cầm hộp cơm, trong hộp cơm là đồ ăn được chế biến tinh xảo tỏa ra mùi hương mê người tiến thẳng vào khoang mũi ta.

Bụng ta không khỏi kêu vài tiếng kháng nghị.

''Không ăn, lúc nào Yến Thời Cảnh thả ta ra ta sẽ ăn.''

Ta ôm bụng xoay người, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.

Ta không quên bịt mũi, không ngửi thấy mùi thơm thì sẽ không đói.

''Nhưng mà… Nương nương, điện hạ đang quá tức giận nên mới nhốt ngài lại thôi, ngài bình tĩnh nói chuyện với điện hạ là được mà, sao ngài phải không ăn không uống làm khổ bản thân như vậy chứ?''

Tiểu Như tận tình khuyên bảo thuyết phục ta, sau đó nàng ấy đặt hộp cơm có đồ ăn tinh xảo lên bàn.

''Ngươi đi nói cho hắn, hắn thả ta ra ta sẽ ăn cơm, nếu không ta sẽ chết đói ở chỗ này, một thi hai mệnh!''

Ta tức giận ném gối đầu xuống đất, cả người chui vào trong chăn.

Đáng ghét, vì sao trong chăn rồi vẫn có thể ngửi được mùi của thức ăn vậy!

Ta không khỏi cảm thấy thương xót cho tình cảnh bây giờ của mình.

Yến Thời Cảnh hắn đúng là… Hu hu, quá biến thái.

Ta mới chỉ xem cảnh nhốt người như thế này ở trên phim truyền hình, nhưng ta không thể ngờ rằng chuyện cẩu huyết như thế này lại có thể xảy ra trên người người.

Phải khi Yandere xuất hiện bên cạnh mình thì bản thân mới có cảm giác bối rối.

Dây xích lung lay trên tay phát ra tiếng lanh lảnh, ta vừa cảm thấy uất ức lại vừa tức giận, còn có chút khó chịu nữa.

Yến Thời Cảnh không thả ta ra một ngày thì ta sẽ tuyệt thực một ngày, để xem hắn có sốt ruột không.

Giới thiệu truyện cùng nhà Trên trình truyền hình trực tiếp lớn, tôi bị chọn trúng trò chơi thử thách: 【Mượn tiền từ người liên hệ được ghim trên WeChat.】 Bạch Liên Hoa đề nghị: 【Để tạo hiệu ứng cho trình, phải gọi video để mượn, điện thoại còn phải chiếu màn hình lên màn hình lớn nữa.】 Hay thật, đây đúng là công khai xử tử tôi rồi. Đã chơi là phải chịu, tôi mặt mày cười toe toét nhưng trong lòng thì thầm rủa thầm rồi bấm vào WeChat. Ấy, không đúng, người liên hệ ghim trên cùng của tôi rõ ràng là Quách Uyển, bạn thân của tôi, sao lại biến thành ảnh đế Chu Diễn từ lúc nào vậy?