Đọc truyện Vị Phu Quân Lạnh Nhạt Của Ta Hóa Ra Là Một Tên Yandere Cổ Điển – Chương 4: 4.
11.
Ta không thể nào chống đối lại hắn, thế là sau khi tạnh mưa, nam nhân đeo mặt nạ mang theo ta xuất phát.
Nam nhân trực tiếp nhảy lên ngựa, sau đó kéo ta lên cùng.
Ta ngồi phía trước, nam nhân đeo mặt nạ đen ngồi phía sau lưng ta, một đôi tay mạnh mẽ cứng rắn vòng qua người ta.
Lưng ta dính vào ngực hắn, ta thậm chí còn có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập mạnh của hắn.
Cơ thể ta cứng lại, ta căng thẳng cắn môi.
Nếu ta thật sự bị hắn đưa về phủ thái tử thì sao bây giờ… Ta thật sự không muốn về phủ thái tử, ta không biết nên đối mặt với Yến Thời Cảnh như thế nào.
''Hắt xì! Hắt xì!''
Lúc chuẩn bị xuất phát, ta hắt xì hai cái, nhịn không được mà xoa mũi rên rỉ.
Có lẽ do hôm qua dính mưa nên bị cảm lạnh rồi.
Nam nhân đeo mặt nạ im lặng một chút rồi nói: ''Hạc Nhất, đến nhìn thử xem có phải nàng bị nhiễm phong hàn rồi không.''
''Vâng.''
Nam tử đeo mặt nạ ôm ta xuống ngựa, để một người áo đen bắt mạch cho ta.
Nói thật, trong lòng ta vô cùng thấp thỏm.
Ta khẩn trương bất an nhìn hắn, nhịp tim như đánh trống.
Nếu như hắn biết chuyện ta mang thai…
Được rồi được rồi, không phải chỉ là mang thai thôi sao, ta và hắn không quen biết gì nhau, hắn cũng đâu thể quản được.
Ta gắng gượng an ủi mình một hồi, mở to mắt nhìn sắc mặt người áo đen kia ngày càng trở nên kì lạ.
''Chuyện này… Chủ tử, vị công nương này, nàng…''
Nam nhân đeo mặt nạ nhíu mày: ''Nàng làm sao?''
Người áo đen: ''Chủ tử, vị cô nương này đã mang thai hơn một tháng.''
Ta che phần bụng dưới bằng phẳng, cẩn thận nhìn nam nhân đeo mặt nạ.
''Mang thai…''
Không hiểu vì sao ta lại nghe được sự vui vẻ và kích động trong giọng hắn.
Không phải chứ?
Rõ ràng trước đó hắn còn nói ta làm người của hắn, bây giờ biết ta mang thai sao lại vui thành dạng này rồi?
Đúng là người kì lạ.
Tiểu Như đột nhiên gan dạ tiến lên nhỏ giọng nói: ''Đại nhân, trong bụng tiểu thư nhà chúng ta còn có hài tử, không thể cưỡi ngựa được, nếu không cẩn thận sẽ sinh non…''
Nghe vậy, ánh mắt nam nhân đeo mặt nạ nhìn về phía ta, hắn nhíu mày: ''Vì sao ngươi có thai lại không nói? Nếu như lúc cưỡi ngựa có xảy ra chuyện gì thì bản tọa biết làm thế nào?''
Ta chột dạ cúi thấp đầu, ta đâu dám nói với hắn…
Nhìn dáng vẻ khẩn trương này của hắn giống như đứa nhỏ trong bụng ta là con của hắn vậy…
Ta gãi đầu một cái, trả lời bằng giọng nói nhỏ như muỗi kêu: ''Ta cũng vừa mới biết thôi nha…''
''Đi tìm một cỗ xe ngựa tốt nhất, đưa nàng về phủ thái tử.''
''Vâng, chủ tử.''
Mày kiếm của nam nhân nhíu chặt lại, đáy mắt là sự u ám giống như bầu trời trước khi nổi bão.
12.
Khi biết thái tử phi của hắn mang thai.
Yến Thời Cảnh thiếu chút nữa đã không khống chế nổi bản thân mà ôm chặt nàng vào lòng.
Niềm hạnh phúc khi được làm phụ thân như một cơn sóng thần nhấn chìm lấy hắn, hắn không thể nào tưởng tượng được một cô nương mềm mại nhỏ nhắn như Ôn Kiều lại đang mang thai một đứa bé trong bụng.
Nhìn khuôn mặt bẩn thỉu của Ôn Kiều, có lẽ do nàng tự bôi tro than lên mặt vì muốn chạy trốn, để hắn không tìm được nàng.
Nhưng Ôn Kiều, nàng ngốc thật đấy.
Nàng cảm thấy nếu như không phải ta ra lệnh thì nàng có thể rời khỏi kinh thành sao?
Yến Thời Cảnh ngồi trên lưng ngựa đi đằng trước, hắn không kiềm chế được mà quay đầu nhìn thoáng qua xe ngựa phía sau.
Bên trong xe ngựa là một tiểu cô nương vừa giảo hoạt lại vừa ngốc nghếch.
Yến Thời Cảnh đột nhiên suy nghĩ, nếu như hắn không cho người bắt mạch cho Ôn Kiều, đứa nhỏ trong bụng Ôn Kiều có phải sẽ có khả năng bị sinh non vì xóc nảy không?
Nghĩ đến đây, Yến Thời Cảnh không nhịn được nữa, hắn lên tiếng: ''Hạc Nhất, đi mua chăn lông đến đây, đưa thái… đưa cho cô nương trong xe ngựa nằm.''
Ha, thiếu chút nữa nói ba chữ ''thái tử phi'' luôn rồi.
Yến Thời Cảnh sẽ không vì chuyện Ôn Kiều mang thai mà dịu dàng thương tiếc với nàng.
Lần bỏ trốn này của Ôn Kiều đã nhắc nhở Yến Thời Cảnh một chuyện.
Tiểu Kiều Kiều nhà hắn không phải một cô nương trung thực, để nàng sau này chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh mình, sau khi về nhà hắn nhất định phải trừng phạt nàng thật nặng mới được.
13.
Ta và Tiểu Như bị đưa về phủ thái tử.
Đứng trước cổng chính của phủ thái tử, trong lòng ta lo lắng bất an, nhịp tim đập như trống bỏi, hai tay nắm chặt lại với nhau, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
''Tiểu…Tiểu thư, trong phủ cũng quá yên tĩnh rồi, yên tĩnh giống như thái tử điện hạ không biết chuyện ngài trốn đi vậy.''
Ta hít sâu một hơi, mang theo Tiểu Như về nơi ở của mình.
Cổng viện của ta đã có một đám nha hoàn đang cúi đầu đợi, vừa thấy ta đã cung kính hành lễ: ''Thỉnh an nương nương.''
Ta tê cả da đầu.
Yến Thời Cảnh ơi là Yến Thời Cảnh, hoặc là chàng hoàn toàn bùng nổ mà thẩm vấn ta, hoặc là làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra đi.
Chàng để một đám nha hoàn chặn cửa ta là thế nào…
''Nương nương, điện hạ phân phó, sau khi ngài trở về thì chuẩn bị tốt cho ngài, lát nữa điện hạ sẽ đến đây.''
Dứt lời, nha hoàn đứng đầu không nói gì mà đưa ta vào trong phòng.
Các nàng thuần thục gỡ tóc ta, y phục cũng cởi ra, đặt ta vào trong thùng tắm đã sớm chuẩn bị xong.
Đột nhiên mấy nha hoàn ở ngoài hầu hạ thi lễ một cái.
''Điện hạ vạn an.''
Ta lập tức giật mình, thiếu chút nữa nhảy ra khỏi thùng tắm.
Nhớ lại ngày phát hiện ra bí mật của Yến Thời Cảnh, ánh mắt điên cuồng mang theo sát ý của hắn…
Ta bị dọa sợ ôm hai vai, chìm sâu xuống thùng tắm thêm chút nữa.
''Lui xuống đi.''
Là Yến Thời Cảnh.
Giọng nói trầm thấp lạnh nhạt kia, có hóa thành tro ta cũng không thể quên được.
Ta đã từng yêu c.hết giọng nói như thiên tiên này của hắn.
''Kiều Kiều, cuối cùng Cô cũng bắt nàng về được rồi.''
Bàn tay ấm áp của nam nhân xoa lên vai ta, di chuyển giữa bả vai và cổ của ta.
Hắn cúi thấp người, nhẹ nhàng nói bên tai tai: ''Kiều Kiều, nàng nói xem, là ai cho nàng lá gan trốn khỏi Cô? Hả?''
Ta nhắm chặt mắt, răng cắn chặt lấy cánh môi.
Không cần nhìn ta cũng biết, lúc này đôi mắt đen như bảo thạch của Yến Thời Cảnh nhất định đang có một ngọn lửa điên cuồng.
Thấy ta không nói gì, Yến Thời Cảnh cười lạnh một tiếng, trong giọng nói mang theo sự vui vẻ.
''Vì sao Kiều Kiều không dám quay đầu nhìn Cô?''
Nói xong Yến Thời Cảnh dùng một cánh tay ôm lấy ta từ trong thùng tắm ra ngoài, hắn kéo khăn tắm treo bên cạnh quấn lấy người ta, bọc ta thành một quả bóng nhỏ.
''Điện hạ… Điện hạ, ta sai rồi.''
Nghe vậy, đuôi mắt Yến Thời Cảnh hơi ửng lên, mắt đen thâm trầm nhìn ta chằm chằm, trong ánh mắt là sự bệnh hoạn điên cuồng và ham muốn chiếm hữu.
''Biết sai rồi?''
Ta vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: ''Biết sai, điện hạ, ta không chạy nữa…''
Yến Thời Cảnh không nói gì, hắn dùng khăn trong tay lau tóc cho ta.
Lòng ta càng thêm bất an, ta luôn cảm thấy Yến Thời Cảnh dường như đang còn chiêu gì nữa chưa làm…
Động tác của Yến Thời Cảnh vô cùng dịu dàng, hắn nhanh chóng lau khô tóc cho ta, sau đó lại giúp ta mặc áo trong.
Ta không khỏi đỏ mặt.
Thật ra không phải là ta sợ Yến Thời Cảnh, ta cũng không muốn thật sự rời khỏi hắn.
Ngược lại, ta rất yêu Yến Thời Cảnh, rất yêu rất yêu hắn.
Thứ ta sợ là thái độ không lạnh không nóng, lạnh nhạt của hắn đối với ta.
Lúc hắn nhiệt tình với ta nhất chính là ngày hắn trúng độc và ngày chúng ta thành thân.
Ta sợ hãi, sợ khi mình phát hiện ra bí mật của hắn rồi sẽ bị hắn tàn nhẫn sát hại, ta sợ mình trong lòng hắn cũng chỉ là một con giun dế không quan trọng gì.
Vậy mà bây giờ Yến Thời Cảnh lại chủ động lau tóc cho ta…
Ta ngày càng không hiểu hắn.
Sau khi tất cả đã xong xuôi, Yến Thời Cảnh bế ta lên rồi đặt xuống giường.
Ta níu lấy tay áo Yến Thời Cảnh, nhẹ giọng nhắc nhở hắn: ''Điện hạ… Thật ra trong bụng ta đã có hài tử, không thể cùng phòng với chàng được.''
Hầu kết Yến Thời Cảnh hơi động đậy, đôi mắt như đầm lầy sâu thẳm chăm chú nhìn ta, khuôn mặt tuấn tú như tiên nở nụ cười sâu xa: ''Kiều Kiều đang nghĩ gì vậy?''
Hắn nhẹ nhàng xoa bụng ta lẩm bẩm: ''Kiều Kiều đã có thai, Cô sẽ không làm gì nàng trong thời gian nàng mang thai.''
Ta nâng mắt nhìn hắn, không nhịn được mà nở nụ cười ngượng ngùng.
Hóa ra Yến Thời Cảnh cũng sẽ có lúc dịu dàng như vậy…
Ta không kìm được mà nghĩ, ta và hắn có tính là truy thê hỏa táng tràng không?
Lúc trước hắn đối với ta hờ hững lạnh nhạt, còn dọa ta sợ, nhưng ta đột nhiên bỏ chạy, có phải lúc đó hắn mới bất ngờ phát hiện trong lòng mình có ta không?
Hì hì, thật cẩu huyết, nhưng ta rất vui.