Đọc truyện Vị Phu Quân Lạnh Nhạt Của Ta Hóa Ra Là Một Tên Yandere Cổ Điển – Chương 3: 3.
9.
''Lộp bộp lộp bộp…''
Mưa bên ngoài tí tách rơi, không biết được bao lâu, ta buồn đi vệ sinh đến bừng tỉnh giấc.
Ta nhăn nhó mặt mày bò ra khỏi giường, thấy Tiểu Như bên cạnh đang ngủ say.
Buồn đi vệ sinh thật nhưng bên ngoài rất tối, ta hơi sợ đó.
Nhìn Tiểu Như ngủ ngon như vậy, ta không nỡ lòng đánh thức nàng ấy nên đành rón rén xuống giường, mở cửa, chuẩn bị đến nhà xí giải quyết vấn đề cấp bách.
Vừa mở cửa, một tia sét rạch ngang bầu trời tạo ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Sấm sét làm bầu trời đêm sáng bừng, chiếu sáng đại sảnh lầu một mờ tối của khách điếm.
Chỉ thấy trong đại sảnh lầu một có một đám người áo đen che mặt đang đứng đó, bọn họ đang vây quanh một nam nhân đeo mặt nạ đen.
Nam nhân mặt nạ đen duỗi tay gõ lên mặt bàn phát ra tiếng lộc cộc.
Trong lòng ta không khỏi hồi hộp, ta lập tức luống cuống.
Không phải là ta gặp được tổ chức sát thủ bí mật đang lên kế hoạch giết người đấy chứ?
Ta sờ bụng dưới bằng phẳng, khóc không ra nước mắt lẩm bẩm: ''Con ngoan, mẫu thân con không may biết bí mật của người trong giang hồ, sợ là mẫu thân chuẩn bị ra đi rồi…''
Ta cắn môi, từ từ nhúc nhích chân, trong lòng điên cuồng cầu nguyện bọn họ không nhìn thấy mình.
Bỗng nhiên nam nhân mặt nạ đen cầm đầu đang đứng trong đại sảnh lầu một lạnh nhạt lên tiếng: ''Đi mang nữ nhân kia ra đây.''
Mẹ nó, mẹ nó!
Cái gì mà nữ nhân, nữ nhân nào ở đây? Chẳng lẽ đang nói ta sao?
Ta bị dọa đến dựng ngược tóc.
Vậy nên ta hoàn toàn không để ý đến chuyện giọng nói của nam nhân đeo mặt nạ đen có chút quen tai…
Ta lập tức hết buồn đi vệ sinh, há miệng run rẩy muốn chạy vào phòng.
Không ngờ một người áo đen bay vèo một cái đến trước mặt ta, nắm lấy cổ áo ta rồi xách ta đến trước mặt nam nhân đeo mặt nạ kia.
Giữ mạng quan trọng hơn, ta không chút do dự ôm bụng quỳ bịch một cái xuống đất.
''Đại ca, đại ca, ta chỉ là một dân đen… nhỏ bé mà thôi! Ta không nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy gì hết, ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho ta đi!''
Nam nhân đeo mặt nạ chống tay vào cằm, có chút hứng thú nhìn ta: ''Dân đen nhỏ bé? Ha, nhưng ngươi phát hiện ra bí mật của bản tọa…''
Nói rồi nam nhân cúi người xuống, bàn tay lớn thon dài nắm lấy cằm ta, ép ta phải ngẩng đầu nhìn hắn.
Qua lớp mặt nạ, ta phát hiện đôi mắt của nam nhân này rất giống Yến Thời Cảnh.
Nhưng ánh mắt Yến Thời Cảnh lúc nào cũng là lạnh nhạt hờ hững, mà nam nhân trước mắt…
Trong mắt hắn có thứ cảm xúc mà ta không hiểu được, bệnh hoạn lại điên cuồng.
''Đừng, đừng giết ta…''
Ta sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.
Quá dọa người rồi, vì sao lúc nào ta cũng xui xẻo như vậy chứ, vừa thoát khỏi ổ sói đã sa vào miệng cọp.
''Không giết ngươi?'' Nam nhân hơi nâng khóe môi, cảm xúc trong mắt đã trở thành vui vẻ: ''Được, ngươi đi theo bản tọa, làm nữ nhân của bản tọa…''
10.
Nam nhân đeo mặt nạ vừa dứt lời, vẻ mặt của ta đã lập tức cứng lại.
Không thể nào không thể nào, ta cho rằng hắn muốn giết ta, kết quả hắn lại khao khát thân thể ta là như nào?
''Cái đó… Đại ca, đại hiệp, có thể đổi cách khác không? Không dám giấu ngài, ta đã có vị hôn phu…''
Nghe vậy, nam nhân mặt nạ hơi nheo mắt: ''Ồ? Vậy ngươi nói xem vị hôn phu kia của ngươi là ai?''
Ta: ''…''
Giờ phút này, trong lòng ta không khỏi suy nghĩ.
Người trước mắt này lợi hại hay phu quân Yến Thời Cảnh kia của ta lợi hại?
Nhưng nếu ta nói cho hắn biết phu quân ta chính là thái tử điện hạ Yến Thời Cảnh thì hắn sẽ thả ta đi sao?
Nếu như nam nhân đeo mặt nạ này có thù với Yến Thời Cảnh thì sao?
Thật mâu thuẫn.
Ít nhất tên điên Yến Thời Cảnh vẫn còn cho ta thể diện của một thái tử phi.
Nhưng nếu như bị nam nhân đeo mặt nạ không biết thân phận này bắt đi…
''Ta… Vị hôn phu của ta là người trong hoàng thất, đại ca, ngài anh tuấn như vậy, lại còn cao lớn khỏe mạnh, thuộc hạ thì nhiều, chắc chắn ngài không thiếu một nữ nhân như ta đúng không? Ngài mở lòng từ bi thả ta đi đi… Dù sao dưa hái xanh cũng không ngọt nha…''
Có lẽ bị ta chọc cười, nam nhân đeo mặt nạ cười một tiếng, một tay kéo ta từ dưới đất lên rồi đặt ta ngồi lên đùi hắn.
Bàn tay hắn vuốt ve mái tóc ta, gương mặt ta.
''Ngọt hay không ngọt… Chẳng phải bản tọa bẻ xuống ăn thử rồi sẽ biết hay sao?''
Ta khóc không ra nước mắt.
Tên điên, đúng là một tên điên, tên này khó chơi quá!
Bỗng nhiên một mùi hương mát lạnh như tuyết tiến vào khoang mũi.
Rất quen thuộc… Mùi hương giống như đúc với mùi hương trên người Yến Thời Cảnh.
Lúc trước ngày nào ta cũng theo sau Yến Thời Cảnh, trên người hắn có mùi gì ta hóa thành tro cũng nhớ được.
Cũng quá trùng hợp rồi, chẳng lẽ hương tuyết tùng phổ biến thế à, ngay cả người trong giang hồ cũng thích luôn sao?
''Sao thế, ngươi là chó nhỏ à? Sao cứ hít hít người bản tọa vậy?'' Khóe miệng nam nhân đeo mặt nạ vui vẻ nâng lên, tay xoa xoa mũi ta.
Ta lập tức lấy lại tinh thần, kinh hãi phát hiện…
Động tác của hắn ta mang theo chút cưng chiều là thế nào?
Cưng chiều! Cứu mạng, đại ca giang hồ vừa gặp được mấy phút lại làm động tác thân mật như vậy với ta, ta đang nằm mơ sao?
Hay là mị lực của ta nhiều đến mức không thể ngăn cản được rồi?
''Cái đó… Đại ca, ta thật sự không thể đi cùng ngươi, ta còn muốn đi tìm vị hôn phu của ta…''
''Ồ? Ngươi nói vị hôn phu của ngươi là người trong hoàng thất, đúng lúc bản tọa cũng quen mất người trong hoàng thất, không biết vị hôn phu của ngươi là người nào?''
Hắn nói hắn biết người trong hoàng thất.
Nhưng mà… biết cũng đâu có nghĩa là có mối quan hệ tốt đâu?
Người như Yến Thời Cảnh, bên ngoài làm bộ khiêm tốn, sau lưng không chừng gây thù chuốc oán không ít đâu.
Nói không chừng nam nhân này chính là kẻ thù của Yến Thời Cảnh cũng nên…
''Vị…Vị hôn phu của ta là…là nhi tử chưa chào đời của thái tử điện hạ! Mẫu thân của ta và thái tử phi đã bàn trước với nhau rồi, hai người đã ước định, nếu hài tử chào đời là một nam một nữ sẽ kết thành phu thê…''
Lời vừa nói ra ta đã hận đến mức không thể cắn đứt đầu lưỡi mình.
Lời ngu ngốc gì thế này…
Đứa nhỏ trong bụng ta chưa đến một tháng, còn chưa thành hình đã có một vị hôn thê mười mấy tuổi rồi à?
Nghe đã thấy lạ.
Ta cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt nam nhân kia.
Ừ… Không thấy gì cả, người ta đeo mặt nạ mà.
Ta chỉ có thể thấy đôi mắt cực giống Yến Thời Cảnh đang cong cong nhìn ta.
Giống như nghe được chuyện gì rất buồn cười vậy.
''Hóa ra là vị hôn thê của tiểu thái tôn.''
Giọng nói nam nhân mang theo ý cười: "Vậy được, đúng lúc bản tọa cần vào kinh thành một chuyến, ta tiện đường mang ngươi đến phủ thái tử luôn.''
???
Không phải chứ? Đại ca, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không vậy?
Ta mới trốn từ phủ thái tử ra đấy, giờ ngươi lại muốn mang ta quay lại?