Đọc truyện Vị Phu Quân Lạnh Nhạt Của Ta Hóa Ra Là Một Tên Yandere Cổ Điển – Chương 2: 2.

5.

''Tiểu Như, ngươi mau đi thu dọn đồ đạc đi, ta muốn rời đi, Yến Thời Cảnh thật đáng sợ!''

Sau khi trở về, ta không để ý đến Tiểu Như đang ngây người ra, nhét tất cả của hồi môn, đồ trang sức và ngân phiếu vào trong túi.

''Nương nương, ngài sao vậy? Điện hạ ngài ấy…''

''Đừng hỏi nữa, nếu không chạy thì sẽ chết đấy!''

Nhìn một hộp đầy châu báu, ta nén nỗi xót xa, chỉ lấy những thứ nhỏ, còn đa số đều để lại hết.

Sau khi thu thập xong đồ đạc, ta kéo Tiểu Như chạy về phía tường thấp quen thuộc nhất.

Lúc đi theo đuổi Yến Thời Cảnh, ta thường hay trèo vào phủ thái tử chỉ vì muốn nhìn lén hắn thêm vài lần.

Không ngờ, sau khi gả cho Yến Thời Cảnh ta vẫn còn phải trèo qua bức tường kia.

6.

Yến Thời Cảnh mở hộp cơm ra, bên trong là mấy miếng bánh quế đang tỏa ra hương thơm ngọt ngào.

Trên người thái tử phi của hắn cũng có mùi hương ngọt ngào mềm mại.

Yến Thời Cảnh đột nhiên bật cười, hắn cầm lấy hộp cơm, chuẩn bị đi tìm vị thái tử phi thành thân chưa được lâu kia của mình.

Nhưng hắn lại không tìm được Ôn Kiều.

Ôn Kiều cả ngày sẽ chỉ quấn lấy hắn ríu rít đã không còn ở đây nữa rồi.

''Hồi…Hồi bẩm điện hạ, thái tử phi chạy rồi.''

Rất tốt.

Yến Thời Cảnh ngồi trên ghế, cúi đầu vuốt ve bánh quế mềm mại ngọt ngào trong tay.

Nàng phát hiện ra mặt khác của hắn, không chấp nhận được nên đã chạy mất.

Khóe môi Yến Thời Cảnh hơi nâng lên: ''Đi, mang thái tử phi của Cô về đây.''

''Không, để Cô tự mình đi.''

Vừa nghĩ đến tiểu cô nương xinh đẹp hoạt bát kia vì sợ hãi quá độ mà hai mắt ngập cả nước, toàn thân run rẩy cầu xin tha thứ…

Yến Thời Cảnh đột nhiên cảm thấy trong lòng hiện lên sự khoái cảm bệnh hoạn.

Tiểu Kiều Kiều của hắn nên tự cầu phúc đi thì hơn, tuyệt đối đừng để hắn bắt được nhanh như vậy.

7.

Sau khi mang theo Tiểu Như trèo tường chạy trốn, ta sang bên cạnh thuê một chiếc xe ngựa rồi vội vàng chạy đi.

Trên xe ngựa, Tiểu Như nắm chặt váy, bất an nhìn ta: ''Nương nương, chúng ta đi đâu vậy… Ở phủ thái tử đang ổn mà, sao đột nhiên ngài lại muốn rời đi?''

Không chỉ có Tiểu Như đang khẩn trương mà ta cũng rất căng thẳng.

Ta sờ ngân phiếu cất trong ngực, không khỏi nhớ lại lúc Yến Thời Cảnh giết người.

Trong mắt mọi người, thái tử điện hạ là người lạnh lùng cao quý, người người đều nói hắn có tấm lòng rộng lượng, cao quý như tiên.

Nhưng không ngờ một nam tử như trích tiên lại có một mặt khủng bố như vậy.

''Nương nương? Nương nương? Ngài cứ chạy như vậy sao, vậy người của Ôn phủ chúng ta làm sao bây giờ?''

Nhắc đến Ôn gia là ta lại cảm thấy tức giận.

Chuyện đầu tiên ta làm khi xuyên đến thế giới này chính là trừng trị đám người thối nát Ôn gia kia.

Gia chủ Ôn gia, ái thiếp diệt thê.

Ta vốn là đích nữ Ôn gia nhưng ăn mặc chi tiêu không bằng thứ nữ, thậm chí thứ nữ cũng có thể chiếm lấy tiểu viện của ta, cướp đi vàng bạc tơ lụa vốn thuộc về ta, hưởng thụ những thứ cao cấp nhất trong phủ.

Bây giờ ta gả cho Yến Thời Cảnh chưa được bao lâu lại chạy trốn, nếu bệ hạ và Yến Thời Cảnh trách tội xuống, đám người Ôn gia kia chắc chắn gặp xui xẻo lớn rồi!

''Tất nhiên ta sẽ rất vui vẻ mà nhìn Ôn gia gặp chuyện xui xẻo, còn nữa, ở bên ngoài không được gọi ta là nương nương, phải gọi tiểu thư.''

Bây giờ ta đang mặc y phục làm bằng vải thô, còn mặc theo kiểu của nữ tử chưa lập gia thất, mặt cũng bôi đen đi một chút.

''Vâng… Tiểu thư, ngài có thể nói cho nô tỳ biết vì sao ngài lại muốn chạy không? Có phải thái tử điện hạ bắt nạt ngài không?''

Ta: ''…''

Cứu mạng, tuyệt đối đừng nhắc đến tên Yến Thời Cảnh nữa, ta vừa nghe thấy tên hắn đã thấy sợ rồi.

8.

Xe ngựa lộc cộc tiến về phía trước, đến buổi tối, ngoài trời bắt đầu mưa.

Cơn mưa này không nhỏ, mặt đất bị nước mưa làm ướt nhẹp biến thành bùn đất.

Đêm hôm khuya khoắt, xe ngựa cũng khó mà di chuyển được trong bùn đất.

''Tiểu thư, phía trước có một khách điếm, chi bằng chúng ta nghỉ tạm một đêm ở đó được không?''

Xa phu vén rèm xe ngựa lên hỏi thử.

Ta đưa tay ra ngoài xe ngựa, tay rất nhanh đã bị nước mưa làm ướt đẫm.

Ta thở dài, trong lòng bất an lo sợ: ''Cũng được.''

Đi lại trong bùn đất giữa đêm tối thế này cũng không phải cách, nói không chừng còn có thể xảy ra sự cố.

Ta cau mày, bất an nhìn thoáng qua con đường vừa đi qua.

Ta luôn có dự cảm không tốt cho lắm, cũng không biết cảm giác của ta có sai hay không.

Ba người chúng ta đi vào khách điếm thuê hai gian phòng.

Ta và Tiểu Như một gian, một mình xa phu một gian.

Ta âm thầm đánh giá bố trí khách điếm cũng không phát hiện có gì không ổn, lúc này mới yên tâm đi lên lầu.

Tiểu Như đã đến phòng bếp nhỏ của khách điếm làm hai bát mì.

''Tiểu thư, ngài chịu khổ rồi, chúng ta đi nhanh quá nên nô tì không kịp chuẩn bị gì để mang theo, ngài ăn tạm cái này nhé.''

Ta khoát tay áo: ''Có là được rồi, không sao, mì ngươi nấu ăn rất ngon.''

Vì quá sợ hãi mà ta đã quên mất mình đang đói, ta nhanh chóng ăn hết bát mì, ngay cả nước dùng cũng không thừa.

Sau khi ăn uống no đủ, ta chốt cửa lại rồi ngã chổng vó xuống giường đi ngủ.

Giới thiệu truyện cùng nhà Khi dịch bệnh bùng phát, tôi bị zombie đuổi theo và ngã xuống lầu, bị ngất. Khi tỉnh lại, anh kế Cố Tinh Dã đang gọt táo bên cạnh. Tôi vừa định mở miệng, thì đột nhiên một loạt bình luận hiện ra: "Nữ phụ độc ác này sao còn chưa chết vậy?" "Cô ta luôn bắt nạt nam chính là anh trai này, bây giờ nam chính đã thức tỉnh dị năng, vậy mà vẫn chưa giết cô ta sao?" "Chắc là muốn từ từ tra tấn cho chết đi! Bây giờ nữ phụ chỉ có cách "chơi lại từ đầu" hoặc mất trí nhớ mới có đường sống thôi!" Tôi giật mình, vội vàng ôm đầu rồi yếu ớt hỏi: "Đây là đâu? Em bị sao vậy? Anh là ai?" Cố Tinh Dã sững sờ, ánh mắt nhìn tôi đầy nóng bỏng: "Chồng em."