Đọc truyện Vị Phu Quân Lạnh Nhạt Của Ta Hóa Ra Là Một Tên Yandere Cổ Điển – Chương 1: 1.

1.

Ta đã tốn rất nhiều công sức theo đuổi Yến Thời Cảnh suốt ba năm nay, ba năm theo đuổi của hắn, cuối cùng ta cũng tu thành chính quả với hắn rồi.

Khi đó trên đùi Yến Thời Cảnh trúng một mũi tên độc, hắn mê man ngã dưới gốc cây, môi tím lại, không còn sống được lâu nữa.

Ta bị dọa đến điên rồi, vội vàng nói người đi tìm thái y.

Nhưng tốc độ của thái y đến quá chậm, hơi thở của Yến Thời Cảnh ngày càng yếu, dưới tình thế cấp bách, ta kéo ống quần hắn lên hút m.áu độc.

Cuối cùng cũng bảo vệ được mạng của Yến Thời Cảnh.

Nhưng ta lại hút máu độc cho Yến Thời Cảnh trước mặt bao nhiêu người, thanh danh của ta cũng coi như hỏng bét.

2.

Cho nên ta cũng được xem là ân nhân cứu mạng của Yến Thời Cảnh.

Sau khi Yến Thời Cảnh tỉnh lại, hắn trầm mặt không nói chuyện, mặc y phục tử tế xong chỉ để lại một câu ''Chờ Cô (1) đến cầu thân'' rồi rời đi.

(1) Tự xưng của Thái Tử hoặc Thái Nữ

Lúc đó ta còn ngu ngốc ngồi cười, nghĩ thầm, cuối cùng cũng có thể toại nguyện gả cho Yến Thời Cảnh.

Ngày thành thân, Yến Thời Cảnh một thân hỉ phục đỏ chót vén khăn đội đầu của ta ra.

Ánh nến hỉ chập chờn, ánh sáng mờ nhạt càng khiến khuôn mặt tuấn tú kia cao quý hơn.

''Điện hạ…'' Vì quá khẩn trương nên tay ta đều là mồ hôi, ta buột miệng thốt ra một câu: "Điện hạ, chúng ta viên phòng sao?''

Lời này vừa thốt ra ta đã hận không thể đâm đầu vào đậu hũ mà chết.

Quá xấu hổ, quá ngượng ngùng rồi!

''Không không không không phải, điện hạ, ý ta không phải vậy, ý ta là…''

Yến Thời Cảnh cười nhạt một tiếng, giúp ta gỡ trang sức trên đầu xuống: ''Không sao.''

Sau khi chúng ta uống xong rượu hợp cẩn, đầu của ta vẫn còn choáng váng.

Cảm giác hạnh phúc không chân thật chút nào.

Ngày ấy Yến Thời Cảnh đối xử với ra rất dịu dàng, ta mơ hồ cảm thấy có lẽ hắn cũng thích ta.

3.

Yến Thời Cảnh đúng là rất bận, hắn chỉ gặp ta đúng ngày thành thân, thời gian còn lại đều rất ít khi chung phòng với ta.

Mỗi lần hỏi hắn, hoặc là hắn đang xử lí chính vụ giúp bệ hạ, hoặc là không có trong phủ.

''Tiểu Như, tối nay điện hạ sẽ về ở chung phòng với ta chứ?''

Ta buồn bực ngán ngẩm ngồi trước cửa sổ, trong tay cầm một cuốn thoại bản.

Đã năm ngày Yến Thời Cảnh không chung giường chung gối với ta rồi!

Mỗi lần nhớ đến tối ngày thành hôn, hắn không kiềm chế dục vọng mãnh liệt của mình mà điên cuồng tra tấn ta…

Mặt mo của ta lại lần nữa đỏ bừng.

''Đi mua chút hoa quế đi, ta muốn làm bánh quế, lát nữa mang đến cho điện hạ dùng.''

Ta nhớ yến tiệc hôm trước ở trong cung, trước mặt Yến Thời Cảnh có đến bốn năm loại bánh ngọt nhưng hắn lại chỉ ăn bánh quế.

Ta đoán có lẽ là hắn thích ăn bánh quế.

Ta vui vẻ đến phòng bếp làm bánh ngọt, ở bàn bên cạnh có một miếng thịt tươi lớn không ngừng tỏa ra mùi tanh.

''Ọe, mau mang miếng thịt kia đi, ọe…''

Ta buồn nôn đến mức nôn khan, cố nén sự khó chịu trong bụng, đặt bánh quế vào lồng hấp.

Làm một người xuyên không, ta đương nhiên biết rõ đột nhiên nôn khan là chứng bệnh gì, ta lập tức cho người gọi đại phu đến bắt mạch.

Kết quả đúng như ta dự đoán, ta mang thai.

Ta rất vui vẻ.

Ta muốn đích thân nói cho Yến Thời Cảnh, trong bụng ta đã mang thai con hắn.

4.

Ta lặng lẽ đứng bên ngoài thư phòng, tay cầm theo hộp cơm, vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn.

Yến Thời Cảnh sẽ thích đứa nhỏ trong bụng ta sao?

Cửa thư phòng không đóng, ta khẽ khàng đi vào, muốn tặng cho Yến Thời Cảnh một bất ngờ.

Nhưng lại nghe được một giọng nam phẫn nộ vang lên: ''Yến Thời Cảnh, ngươi đúng là đồ lòng lang dạ sói, đồ tặc tử! Ngươi vì vị trí thái tử mà giết tam hoàng tử điện hạ, ngươi không sợ gặp báo ứng sao?''

Yến Thời Cảnh ngồi ở vị trí chủ vị, hai chân vắt chéo, ưu nhã kiêu ngạo, trên khuôn mặt như trích tiên là ý cười trào phúng: ''Báo ứng? Cô không sợ nhất chính là báo ứng.''

Nói xong hắn duỗi tay ra, ''rắc'' một tiếng, bẻ gãy cổ của nam nhân kia.

Đầu nam nhân kia bị bẻ gãy, chết đi trong tư thế vặn vẹo.

Mà phu quân lạnh lùng tuấn tú như tiên của ta lại chậm rãi lau tay rồi phân phó thuộc hạ xử lý thi thể.

Ta sợ đến choáng váng, hộp cơm rơi bộp xuống mặt đất.

Lúc này Yến Thời Cảnh mới chú ý đến ta.

Hắn từ từ đi đến trước mặt ta, buộc lại áo choàng trên vai ta, khuôn mặt lạnh nhạt tuấn lãng không có quá nhiều thay đổi.

''Thái tử phi không đợi ở trong phòng mà đến đây làm gì?''

Ta cảm nhận được sát ý trong giọng nói hắn.

Ta sợ đến mức hai chân run rẩy, thiếu chút nữa đã quỳ luôn xuống đất.

''Điện…Điện hạ, thiếp mang bánh ngọt đến cho điện hạ, bánh ngọt đã mang đến rồi, thiếp xin phép rời đi…''

Ta lắp ba lắp bắp nói xong nhặt hộp cơm dưới đất lên nhét vào trong tay Yến Thời Cảnh.

Không ngờ khóe miệng Yến Thời Cảnh hơi nâng lên, hắn nở một nụ tàn nhẫn, một tay giữ cằm ta, ép ta phải ngẩng đầu nhìn hắn.

''Sao vậy, sao thái tử phi lại run? Nàng sợ Cô sao?''

Ta sợ, vô cùng sợ hãi.

Bề ngoài Yến Thời Cảnh là quân tử ưu nhã thanh lãnh nhẹ nhàng, nhưng bản chất của hắn lại kinh khủng như vậy.

Hắn đã lừa được tất cả mọi người.

Nước mắt ta lăn xuống gò má rồi rơi lên tay Yến Thời Cảnh, cuối cùng hắn cũng thả ta ra.

''Đừng khóc nữa, nàng về phòng đi, buổi tối Cô sẽ đến tìm nàng.''

Yến Thời Cảnh lau nước mắt cho ta.

''Thật là một cô nương đáng yêu, sao lau mãi mà không hết nước mắt vậy…''

Môi mỏng của Yến Thời Cảnh hơi nâng lên, đôi mắt đen hiện lên chút vui vẻ.

''Điện hạ, thiếp… Thiếp về trước, ngài nhớ ăn bánh ngọt…''

Cuối cùng ta không chịu nổi nữa, lùi về sau nửa bước rồi run rẩy rời đi.

Giới thiệu truyện cùng nhà Sau bao vất vả, tôi đã theo đuổi được nam chính. Tối hôm đó, sau khi xác nhận xong mối quan hệ, tôi được Phụng Bồi ôm ấp và đã thử mọi tư thế trong căn hộ. Hệ thống từ đâu đột ngột hét lên: “Vãi, bà chọn nhầm người rồi, đây là nhân vật phản diện!” Trong tiểu thuyết, hắn ta là một kẻ âm u, hẹp hòi, và sẽ trả thù người bị nhắm tới bằng mọi giá. Hắn là một nhân vật phản diện âm hiểm, đến xương cốt của những kẻ lừa gạt hắn cũng không còn. Vậy phải làm sao? Việc cần làm đã làm rồi! Sáng hôm sau, khi tôi vừa thức dậy đã bị hắn nắm chặt cổ tay tôi, nũng nịu với giọng nói khàn đặc: “Đừng đi, ở lại với anh thêm một chút nữa.” Tôi hôn hắn: “Em đi rồi sẽ quay lại ngay.” Rồi bốc hơi khỏi thế gian luôn. Hắn điên cuồng tìm kiếm tôi thì bỗng nhận được tin nhắn: “Anh quá tệ, chúng ta chia tay đi.