Đọc truyện Vị Phu Quân Lạnh Nhạt Của Ta Hóa Ra Là Một Tên Yandere Cổ Điển – Chương 6: 6_Ngoại Truyện.

16.

Cơ thể của ta rơi vào lồng ngực ấm áp của nam nhân.

Đôi tay mạnh mẽ cứng rắn ôm chặt lấy ta, Yến Thời Cảnh giữ lấy cằm ta, ánh mắt sắc lạnh như mũi tên nhìn ta chằm chằm: ''Ôn Kiều, nàng đang ồn ào muốn tuyệt thực với Cô sao?''

Trong giọng nói của hắn mang theo sự tức giận và lạnh lẽo.

Ta hơi sợ, còn có chút chột dạ, nhịn không được mà rụt cổ: ''Ai bảo chàng nhốt ta ở đây! Ta cũng không phải chim trong lồng của chàng, sao chàng lại nhốt ta lại?''

Ta cố gắng mở to mắt, không chịu thua mà nhìn hắn chằm chằm, học hắn bĩu môi.

''Được, được, rất được, nàng đúng là có thể nhịn.''

Đáy mắt Yến Thời Cảnh là sự âm trầm, ngũ quan tuấn mỹ xuất hiện hơi lạnh, nụ cười càng u ám lạnh lẽo đến kinh người: ''Nàng cứng đầu với Cô đúng không? Người đâu, mang thức ăn lên đây, Cô tự mình cho thái tử phi ăn.''

Nghe vậy, Tiểu Như đứng ở bên run rẩy đưa một đĩa bánh ngọt mềm lên, nàng ấy còn lặng lẽ tặng cho ta một ánh mắt tự cầu phúc.

''Hừ hừ hừ, không ăn, không ăn, ta không ăn! Mau mang đi!''

Ta ngậm chặt miệng, sống chết cũng không chịu há miệng.

Mặc cho Yến Thời Cảnh tức giận như thế nào ta cũng đều không hé miệng.

Đối phó với loại nam nhân thối như thế này, thái độ ngươi phải mạnh mẽ lên một chút, để cho hắn biết ngươi không phải người dễ bắt nạt.

Không biết giằng co bao lâu, Yến Thời Cảnh trầm mặt, đặt đĩa bánh sang một bên.

Hắn lấy một chiếc chìa khóa nhỏ làm bằng bạc từ trong túi ra, cởi xích trên cổ tay cho ta.

Cổ tay ta đã bị xiềng xích làm đỏ lên.

''Đi lấy thuốc đến đây.''

Khí thế của Yến Thời Cảnh mạnh mẽ kinh người khiến người ta sợ hãi.

Tiểu Như không dám nói lời nào, cúi đầu cầm bình thuốc đưa cho Yến Thời Cảnh.

Khuôn mặt Yến Thời Cảnh vô cùng bình tĩnh, hắn thoa thuốc lên cổ tay cho ta.

''Ôn Kiều, Cô đồng ý sau này sẽ không nhốt nàng nữa.''

''Nhưng nàng cũng phải đồng ý với Cô, sau này nàng không được chạy trốn, không được rời khỏi Cô, biết chưa?''

Mặc dù vẻ mặt của Yến Thời Cảnh hơi dọa người nhưng động tác của hắn lại rất dịu dàng.

Giống như sợ làm ta đau vậy.

Ta nhẹ giọng nói: ''Tiểu Như, ngươi lui xuống trước đi.''

''Vâng.''

Sau khi Tiểu Như và một đám tỳ nữ lui ra, ta dựa đầu vào ngực Yến Thời Cảnh: ''Điện hạ, ta đói.''

Yến Thời Cảnh hừ lạnh một tiếng, lấy bát cháo thịt ra đút từng thìa một cho ta: ''Sau này cũng không được phép tuyệt thực để uy hiếp Cô nữa.''

''Biết rồi biết rồi.''

Ăn xong một bát cháo, ta lại ăn thêm mấy miếng bánh ngọt nữa, lúc này mới có cảm giác chắc bụng.

Nhưng Yến Thời Cảnh lại gọi đại phu đến bắt mạch cho ta, còn cho ta uống thêm một bát thuốc dưỡng thai.

''Điện hạ…''

''Đừng gọi ta như vậy, Kiều Kiều, gọi tên ta.''

Mặt mo của ta đỏ bừng: ''Thời Cảnh… Chuyện là, ngày đó ta chạy trốn không phải vì ta vứt bỏ chàng, ta cũng không chán ghét chàng.''

''Ừm, nói tiếp.''

''Ta chỉ là… Ta chỉ sợ vị trí của mình ở trong lòng chàng quá thấp, ta không chịu được chuyện đó, ta sợ chàng không thích ta, ta…''

Ta còn chưa nói xong, Yến Thời Cảnh đã xoay người đặt ta nằm lên giường, trong ánh mắt là sự chiếm hữu điên cuồng: ''Kiều Kiều, nếu ta không thích nàng thì hôm đó dưới gốc cây ta đã không tùy tiện để nàng mang ta đến khách điếm, cũng sẽ không thành thân với nàng, độc dược kia… ta cũng có cách giải.''

Đầu ta như nổ tung.

Yến Thời Cảnh đang nói gì vậy? Hắn nói hắn cũng thích ta?

''Lúc trước nàng luôn đi theo Cô, Cô cũng không phải chán ghét mà bỏ rơi nàng, chẳng qua lúc đó Cô đang nghĩ nên tìm lí do chính đáng gì mới có thể hái được đóa hoa xinh đẹp như nàng xuống.''

Ta cắn chặt môi, quá nhiều thông tin, trước tiên cho ta bình ổn tiêu hóa chút đã…

Cho nên lúc đó Yến Thời Cảnh căn bản không phải bị kẻ thù hạ độc mà chính hắn cố ý trúng độc!!!

Hắn làm tất cả cũng vì muốn ta mắc câu…

Dáng vẻ lạnh lùng hờ hững trước đây của hắn cũng vì hắn cảm thấy thú vị, muốn nhìn dáng vẻ theo đuổi hắn của ta…

Cứu mạng, sao hắn có thể biến thái như vậy chứ!

''Cảnh, hình ảnh lạnh lùng như trích tiên của chàng hoàn toàn sụp đổ rồi…''

Yến Thời Cảnh đặt đầu lên bả vai ta, trong mắt hiện ý cười: ''Vậy nàng có thích không?''

''Ừm… Rất thích.''

Thật ra chàng lạnh lùng, xấu xa hay Yandere thì ta cũng đều thích.

Ngoại truyện

Đứa nhỏ trong bụng ta là một bé gái xinh đẹp, Yến Thời Cảnh đặt tên cho bé là Yến Di Ninh.

Lúc Di Ninh tròn hai tuổi, ta mới phát hiện đứa nhỏ này dường như có điểm gì là lạ.

Khuôn mặt con bé giống ta, nhìn qua mềm mại yêu kiều, vô cùng đáng yêu, giống như một cái bánh sữa.

Nhưng tính cách thì…

Ngày ấy ta tận mắt thấy nó cười híp mắt đẩy thập tam hoàng tử vào trong hồ, sau đó giá họa cho thập nhị hoàng tử.

Xong chuyện, Di Ninh nằm xuống đất khóc lóc, hô to gọi người đến cứu thập tam hoàng tử, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Ta hỏi con bé lí do vì sao lại làm vậy, khóe môi nho nhỏ của Di Ninh hơi vểnh lên, giọng nói trẻ con trả lời ta: ''Vì họ muốn bắt nạt thập tứ công chúa.''

Ta giật mình, nụ cười này giống Yến Thời Cảnh như đúc.

Đứa nhỏ này, cái tốt không học, học toàn cái xấu của phụ thân nó!

Buổi tối hôm ấy, ta tức đến mức cầm gối đánh Yến Thời Cảnh: "Chàng nói xem chàng dạy con bé những cái gì vậy? Cái tốt không học, toàn học mấy cái xấu của chàng!"

Vẻ mặt Yến Thời Cảnh rất vô tội, hắn giữ cổ tay ta, một tay ném cái gối kia vào trong góc giường: "Kiều Kiều, ta không có nha."

"Chàng còn nói không có!"

Tức chết ta mất, không phải hắn dạy thì ai dạy, chẳng lẽ còn di truyền hay sao?

Ôi, có lẽ thật sự có khả năng là di truyền, gen này rất mạnh đấy.

Nhưng ta vẫn thích đứa nhỏ ngoan ngoãn một chút.

Thế là ta đè Yến Thời Cảnh xuống giường hỏi: "Ta thấy Di Ninh quá cô đơn, Yến Thời Cảnh, hay chúng ta sinh thêm đứa nữa đi?"

Ý cười trong mắt Yến Thời Cảnh càng rõ hơn: "Ta rất sẵn lòng."

[Hết]

Giới thiệu truyện cùng nhà Ta là một con rắn mập mạp ở Xà giới, vì quá béo nên không thể siết chết con mồi. Ngay lúc sắp chết đói, ta đã ép một con rắn có sừng cùng song tu với ta. Hắn giận dữ mắng: "Vô liêm sỉ! Ta nhất định sẽ giết ngươi!" Sau này, khi biết hắn lại là một con rồng thật, ta sợ hãi vội vàng bỏ trốn, nhưng lại bị hắn giam trên Cửu Trọng Thiên, ngày đêm đảo điên. Hắn dịu dàng hôn lên giữa hai hàng lông mày của ta: "Tuệ Tuệ, sinh cho ta một quả trứng nhé."