Đọc truyện Ông Xã Bệnh Kiều Là Mị Ma – Chương 8: 8.
【Lầu trên, cô đang ám chỉ chuyện Tô Đinh hiểu lầm Tống Hoài Nam là người nghèo, mua một cốc sữa bò nóng đổ hết lên người nam phụ sao? Được rồi, quả thật rất ấm áp, ấm áp theo nghĩa vật lý.】
【Đôi khi tôi thật sự cảm thấy nữ chính giả tạo vô cùng, nam phụ toàn thân hàng hiệu, nhìn thế nào cũng không giống người không có cơm ăn đâu? Thế mà trong truyện này đám đàn ông đều mê mệt cô ta, haizz.】
Thẩm Phi bày ra vẻ mặt nghi hoặc: “Đinh Đinh, em quen Tống Hoài Nam sao?”
Tô Đinh gật đầu, vẻ mặt càng thêm đáng thương:
“Không ngờ anh Tống tốt như vậy lại…”
“Lại ở cùng với loại con gái như tôi, đúng không.” Tôi lạnh lùng giúp Tô Đinh nói nốt nửa câu sau.
Tô Đinh vẫn còn đang chìm trong kinh ngạc, vẻ mặt còn có chút mờ mịt:
“Anh Tống, anh, anh vẫn luôn biết người bắt nạt em mà em kể với anh là Trần Lật Lật?”
Tống Hoài Nam: “Biết.”
Tô Đinh càng thêm hoang mang: “Vậy anh cảm thấy, cô ấy làm như vậy là đúng sao?”
“Không đúng.”
Khóe môi Tô Đinh khẽ cong lên, trong mắt cũng lóe lên một tia đắc ý, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Có điều tôi vẫn có thể bắt được.
Trước đây Thẩm Phi bị tôi sỉ nhục, bây giờ cũng có ý muốn thừa cơ trả thù:
“Lật Lật, phải nói thế nào đây, vừa hay hôm nay mọi người đều có mặt đông đủ, bây giờ cô xin lỗi vẫn còn kịp.”
Tôi kiên định từng chữ một:
“Tôi là người có tính cách tương đối thẳng thắn, làm chuyện xấu sẽ thừa nhận. Tô Đinh, cô có thể hận tôi, chỉnh tôi, trả thù tôi. Nhưng tôi tuyệt đối không xin lỗi.”
Bình luận:
【Hào quang của nữ chính mạnh mẽ đến vậy sao! Từ cha mẹ tới thanh mai trúc mã, rồi cả bạn bè… chẳng lẽ lần này ngay cả nam phụ cũng muốn đổi phe? Vậy chẳng lẽ Lật Lật nhà chúng ta phải cô độc một mình thật sao?】
【Vợ chồng ác nhân đã cố gắng lâu như vậy, vẫn không thoát khỏi số phận bị ghét sao? Đừng mà, tôi thừa nhận trước đây tôi nói thích phòng tối play là tôi có chút giả vờ, là một fan CP, tôi vẫn hi vọng bọn họ có thể có một kết cục tốt đẹp. Đặc biệt là nữ phụ, tôi thật sự bị cô ấy thu hút rồi.】
Tôi cho rằng mình đã trải qua nhiều chuyện như vậy, đã luyện ra một tinh thần thép đủ mạnh mẽ và bình tĩnh.
Nhưng vẫn không khống chế được trái tim đang đập thình thịch như sấm.
Tống Hoài Nam nhẹ nhàng ôm eo tôi, dịu dàng vỗ về:
“Quả thực Lật Lật đã làm một số chuyện không đúng, cô ấy không phải là người hoàn hảo về đạo đức, sẽ có chút tính công chúa, kiêu căng ngạo mạn, tùy hứng làm bậy.”
“Nhưng vậy thì sao, tôi yêu cô ấy.”
“Hơn nữa những điều các người vừa nói là Trần Lật Lật trong mắt các người. Trong mắt tôi, cô ấy là người tốt nhất trên đời này, là tôi trèo cao.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe được ba chữ “anh yêu em” từ miệng Tống Hoài Nam.
Hắn vừa nói ra lời này, mọi người xung quanh đã ồ lên.
Sắc mặt Tô Đinh rất khó coi, “Anh Tống, anh… sao anh có thể không phân biệt phải trái…”
“Nếu cô đã muốn phân rõ ràng như vậy. Chi bằng cô trả lời mấy câu hỏi trước đó của Lật Lật. Tại sao lúc Thẩm Phi còn có hôn ước cô lại chen chân vào, tại sao lại tìm mọi cách phá hoại mối quan hệ giữa Lật Lật với cha mẹ và bạn bè, tự mình thay thế vào.”
“Chẳng lẽ cô không biết những chuyện này là không đúng sao? Nếu Lật Lật thật sự ác độc, cô ấy nên tung tất cả những chuyện này ra ngoài, chứ không phải cố ý gây sự với cô ở những chuyện nhỏ nhặt.”
“Tô Đinh, trước khi phán xét người khác, chi bằng cô nên tự xem lại bản thân xem mình có thật sự là một tờ giấy trắng thuần khiết không tì vết hay không.”
“Trước khi yêu cầu người khác xin lỗi, hãy xem xem bản thân có hổ thẹn với lương tâm hay không.”
Tô Đinh bị nói đến á khẩu không trả lời được, một lúc lâu sau cô ta mới chột dạ đáp lại một câu:
“Người không được yêu mới là kẻ thứ ba, Trần Lật Lật chẳng qua chỉ bị mất đi hôn ước và quyền thừa kế tài sản của Trần gia, nhưng tôi suýt chút nữa đã mất đi tình yêu.”
Cả làn bình luận lẫn những người xung quanh đều không nhịn được bật cười.
Ngay cả Thẩm Phi và cha mẹ tôi, cũng không thể đồng tình với quan điểm ngụy biện của Tô Đinh.
Cô ta muốn giải thích cũng không mở miệng được.
“Đúng rồi, vừa rồi Lật Lật nói co có thể trả thù cô ấy. Nhưng tôi khuyên cô tốt nhất là không nên. Đương nhiên, nếu cô không sợ chết thì có thể thử. Chúc mọi người buổi tối vui vẻ, xin lỗi, váy của Lật Lật bẩn rồi, chúng tôi xin phép đi trước.”
Tống Hoài Nam khẽ nâng ly rượu ra hiệu, động tác lịch sự lại nho nhã, nhưng ánh mắt lạnh như băng.
Vòng ngoài buổi tiệc, một đám đàn ông cơ bắp cuồn cuộn đứng thẳng tắp đồng loạt gật đầu.
Cảm giác áp bức tràn đầy.
Lần đầu tiên tôi có cảm nhận chân thật về hình tượng máu lạnh tàn bạo, ăn cả hắc bạch lưỡng đạo của Tống Hoài Nam.
Trước đây tôi chỉ coi đó là chuyện đùa.
Nếu ba năm trước khi liên hôn tôi sớm phát hiện ra mặt máu lạnh tàn bạo này của hắn, có lẽ tôi đã sợ hãi tới chết đứng.
Suy cho cùng, nếu chỉ vì muốn chọc tức tên cặn bã Thẩm Phi này, không cần thiết phải bồi mạng.
“Những người đó là vệ sĩ ư?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
“Ừm.” Tống Hoài Nam nắm tay tôi đi ra ngoài hội trường.