Đọc truyện Ông Xã Bệnh Kiều Là Mị Ma – Chương 9: 9.

“Trước đây sao em chưa từng thấy.”

“Anh không thường dẫn họ theo.”

Tôi: “Vậy sao lần này lại dẫn theo.”

Tống Hoài Nam thản nhiên trả lời: “Để chống lưng cho em.”

“Nếu như, em nói nếu như, Tô Đinh hoặc Thẩm Phi hay là ai đó tấn công em, bọn họ sẽ ra tay ư?”

“Ừm.”

“Nhưng bọn họ chỉ tát em một cái, mà những vệ sĩ này của anh vừa đấm ra một đấm rất có thể sẽ phế đi nửa cái mạng của người kia, một tát và nửa cái mạng, có phải có chút không công bằng rồi không?”

Tống Hoài Nam xoa xoa đầu tôi:

“Không giống nhau, không thể so sánh như vậy. Một tát rơi trên mặt em, bọn họ có mười cái mạng cũng không sánh bằng.”

Bình luận:

Vợ chồng ác nhân, hai người thật sự quá xứng với hai chữ ác nhân này…

Nam phụ, gần đây anh quá dịu dàng trước mặt nữ phụ, khiến tôi suýt chút nữa quên mất anh là một tên biến thái âm u.

Màn vả mặt đôi nam nữ chính điên rồ kia quá đã! Thật sự sảng đến mức da đầu tôi tê dại, chỉ hận không thể lập tức ăn năm cái đầu thỏ cay.

Ôi, các người đoán xem tôi vừa phát hiện ra cái gì. Bản cập nhật mới nhất của cuốn sách này, vợ chồng ác nhân đã trở thành nam nữ chính, quả nhiên tác giả cũng phát hiện ra cặp đôi này có độ hot vượt trội.

Mặc dù không được xem phòng tối play, nhưng tôi thấy hai người đã chơi không ít trò với dây xích đồ chơi các thứ. Trần Lật Lật, Tống Hoài Nam, hai đứa trẻ đáng thương, phải hạnh phúc nhé.

Đây là dòng bình luận cuối cùng tôi nhìn thấy.

Mặc dù biết bọn họ không nhìn thấy, nhưng vẫn lặng lẽ trả lời một câu:

“Cảm ơn, chúng tôi sẽ hạnh phúc.”

“Tống Hoài Nam, chúng ta chơi trò hỏi nhanh đáp nhanh được không.”

Gió đêm mùa đông rất lạnh.

Lúc ngâm mình trong suối nước nóng ở biệt thự với Tống Hoài Nam, tôi không nhịn được muốn tìm chút thú vui.

“Được, em hỏi đi.”

Tống Hoài Nam giúp tôi xoa bóp mắt cá chân đã đau nhức cả ngày vì giày cao gót, ý cười nhàn nhạt:

“Em là bạch nguyệt quang của anh?”

“Ừm.”

“Yêu em từ khi nào?”

“Mười ba tuổi, có lẽ còn sớm hơn. Lúc đó, anh lộ ra bản thể mị ma giống như mẹ, bị gia tộc phát hiện, bọn họ bắt anh uống thuốc, giật điện, còn dùng đủ loại trang phục kỳ dị để che giấu, ở trường học, chỉ có em bằng lòng tiếp xúc với anh…”

Tôi có chút ngạc nhiên:

“Em nhớ ra rồi, anh là cậu bé lớp 10 bên cạnh! Anh chưa bao giờ nói chuyện, em còn tưởng anh là một người câm yêu thích cosplay. Em là ủy viên kỷ luật, đương nhiên phải quan tâm anh nhiều hơn rồi. Nhưng, nếu đã thích, tại sao không theo đuổi?”

“Bên cạnh em có rất nhiều người ưu tú, anh không muốn chậm trễ em…”

Tôi: “Câu hỏi tiếp theo, lần nói dối gần đây nhất là khi nào?”

“Vừa rồi.”

Tống Hoài Nam men theo mắt cá chân trườn lên, si mê vuốt ve làn da tôi, không bỏ qua bất cứ một tấc da thịt nào:

“Câu trả lời thật sự cho câu hỏi đó là, anh muốn em chỉ thuộc về anh, trong mắt chỉ có một mình anh, hỉ nộ ái ố, yêu hận ghét bỏ của em, đều thuộc về anh…”

“Ha?” Tôi gác chân lên vai người đàn ông, “Vậy tại sao anh không làm như vậy.”

“Không nỡ.”

“Lần gần đây nhất muốn làm như vậy là vì cái gì.”

“Em đòi ly hôn.”

“Em rời khỏi anh và đi chếch, chọn một.”

Tống Hoài Nam không hề do dự: “Đi chếch.”

Giọng nói của người đàn ông nhuốm chút khàn khàn, cái đuôi nhẹ nhàng vỗ lên mặt nước.

“Đừng vội, câu hỏi cuối cùng, anh cảm thấy em có thích anh không?”

Ngay cả cha mẹ luôn chiều chuộng tôi cũng đứng về phía Tô Đinh.

“Lật Lật, em có thể ở bên cạnh anh đã rất tốt rồi…”

Tôi nhướng mày, cắt ngang lời người đàn ông:

“Tống Hoài Nam, đồ ngốc, em yêu anh. Mặc dù em không thể nói ra thời gian và cơ duyên cụ thể của tình cảm này, nhưng em chắc chắn, em yêu anh… Ưm…”

Những lời phía sau vỡ vụn trong cổ họng.

Sóng nước dập dờn từng đợt.

Tôi như nghe thấy Tống Hoài Nam đang khóc.

Anh không biết, thật ra tôi cũng có nói dối một chút.

Từ nhỏ tôi đã bị cha mẹ bỏ rơi, ném ở nhà ông bà nội đã già yếu.

Bên cạnh thậm chí còn chẳng có lấy một người bạn cùng lứa tuổi nào có thể nói chuyện được.

Sự thỏa mãn vật chất tột độ, tương ứng với sự nghèo nàn tinh thần tuyệt đối.

Vào độ tuổi cần được quan tâm nhất tôi lại cực độ thiếu tình yêu.

Cho nên tôi khao khát có được một người đã chứng kiến tất cả khuyết điểm của tôi vẫn yêu tôi cuồng nhiệt, đi ngược lại bản năng gen, đặt tôi ở vị trí còn quan trọng hơn cả tính mạng của anh ta.

Không bao giờ phản bội, mãi mãi nồng nhiệt.

Tống Hoài Nam là người duy nhất làm được.

Cho nên, tôi nhất định sẽ yêu anh.

Cả đời này, cùng nhau chìm đắm đi.

(Hết)