Đọc truyện Ông Xã Bệnh Kiều Là Mị Ma – Chương 6: 6.
Tôi rời khỏi bàn ăn, giả vờ cầm điện thoại lên gọi.
Đột nhiên có tiếng dao rơi xuống sàn.
Tôi quay đầu lại, thấy Tống Hoài Nam đang nắm lấy đầu ngón tay rỉ máu. Ánh mắt hắn hơi lảng tránh, hàng mi dày khẽ run:
“Không sao, không cần để ý đến anh.”
Tôi đặt điện thoại xuống, lấy băng cá nhân và gạc từ hộp y tế ra, ngồi xuống trước mặt Tống Hoài Nam:
“Còn chảy cả máu, sao có thể không sao được. Có đau không, đưa tay đây.”
Bình luận:
【Được rồi, xem như tôi đã hiểu tại sao có một số người đàn ông không nhìn ra trà xanh, ánh mắt đó đủ để tôi nghiên cứu cả đời.】
【Nữ phụ, đừng lấy mấy chuyện này ra trêu nam phụ nữa, anh ta đã không bình thường rồi, không chịu nổi trêu chọc đâu, ép quá sẽ bị nhốt vào phòng tối đấy.】
【Tống Hoài Nam, anh trai, anh mở lớp đi, tôi xin quỳ xuống học.】
…
“Xong.” Tôi thắt một chiếc nơ xinh xắn trên miếng gạc.
“Cảm ơn.” Giọng hắn khàn khàn, hơi thở cũng dần trở nên nóng bỏng và dồn dập.
Nhưng rõ ràng lần này Tống Hoài Nam đã có kinh nghiệm: “Anh vào phòng làm việc một lát.”
“Đợi đã.” Tôi ấn hắn ngồi trở lại ghế: “Em thấy trên mạng nói, thuốc đó dùng nhiều không tốt cho cơ thể, dễ bị liệt dương.”
Lần đầu tiên Tống Hoài Nam giải thích nhanh như vậy: “Có một số tác dụng phụ, nhưng không phải là cái mà họ nói.”
Theo da thịt đụng chạm, hoa văn trên người người đàn ông lại lần nữa hiện lên. Hắn với lấy áo khoác muốn mặc vào, nhưng lại bị tôi ngăn lại.
Tôi xoay người ngồi lên đùi người đàn ông, vuốt ve dấu ấn mị ma ẩn hiện trên xương quai xanh của hắn:
“Rất đẹp.”
Tôi thật lòng khen ngợi.
“Lật Lật, em có biết mình đang làm gì không? Xuống đi.” Tống Hoài Nam gần như nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
“Không muốn.” Tôi hích hích eo, bày ra vẻ quyến rũ, nũng nịu:
“Ông xã, chúng ta là vợ chồng hợp pháp, anh có thể làm bất cứ chuyện gì anh muốn với em.”
Cái đuôi của Tống Hoài Nam quấn lấy người tôi, hơi thở nóng bỏng phả vào tai: “Trần Lật Lật, đừng như vậy, em sẽ hối hận.”
“Sẽ không, em đã nói rồi, em nguyện ý.”
Bình luận:
【Ngoài miệng Tống Hoài Nam nói đừng như vậy nhưng cái đuôi lại rất thành thật. Rõ ràng là anh cũng không cho nữ phụ có cơ hội trốn thoát mà.】
【Nữ phụ, cô là thần của tôi! Nếu người yêu quá mâu thuẫn chần chừ, cần thứ tình cảm như cướp bóc xông thẳng vào nhà, chỉ cần không chết thì cứ làm tới đi, làm cho tôi xem.】
Môi bị hắn điên cuồng chặn lại.
Tống Hoài Nam bế ngang tôi lên, đặt trên giường trong phòng ngủ, sau đó hắn nắm lấy hai tay không an phận của tôi giơ lên quá đầu.
Cảnh tượng trước mắt dần trở nên mơ hồ, người đàn ông dịu dàng hôn đi giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi, tự trách mình:
“Xin lỗi, anh vẫn làm bẩn em rồi…”
Tôi bất lực vươn tay đẩy nhẹ phần ngực của người trước mặt, hết lần này đến lần khác bị động chịu đựng:
“Tống Hoài Nam, dừng lại, nóng quá… Chỗ đó, chỗ đó không được…”
“Lật Lật ngoan, gọi tên anh thêm mấy tiếng nữa, rất nhanh sẽ xong thôi.”
Tôi ngoan ngoãn gọi khẽ: “Tống Hoài Nam, ông xã, anh Hoài Nam…”
“Ngoan…”
Đồ lừa đảo, đại lừa đảo.
“Rất nhanh” nào là tận ba tiếng sau!
Bình luận:
【Tôi đã đăng ký hội viên cho cuốn tiểu thuyết rách này rồi, có cái gì mà hội viên tôn quý như tôi đây không thể xem.】
【Mẹ kiếp, mấy đôi nam nữ điên cuồng ngược tới ngược lui sát vách, tôi chẳng thấy cảm xúc gì, thậm chí còn có chút buồn cười. Nhưng vợ chồng ác nhân nhà này chỉ hôn một cái thôi mà tôi đã thấy ngọt tới phát khóc.】
【Ai có thể hiểu được, cảm giác này thật tuyệt, sự tự ti tận trong xương tủy của Tống Hoài Nam khiến anh ta cảm thấy anh ta làm như vậy là vấy bẩn bạch nguyệt quang, cảm giác tội lỗi tràn đầy, nhưng dục vọng sinh lý lại khiến anh ta không thể ngăn cản bản thân, chỉ có thể tỉnh táo mà chìm đắm.】
【Xong rồi, sau khi đã nếm trải mùi đời, nam phụ càng không thể rời xa nữ phụ. Chòm sao Thiên Yết cộng thêm mị ma cộng thêm bệnh kiều, buff chồng chất, thật không dám tưởng tượng Tống Hoài Nam sẽ có dục vọng chiếm hữu Trần Lật Lật cao đến mức đáng sợ thế nào.】
Thời kỳ phát tình của Tống Hoài Nam kéo dài suốt một tuần.
Mấy ngày cuối tôi thật sự không chịu nổi nữa, “Hay là anh cứ dùng chút thuốc đi.”
Ánh mắt Tống Hoài Nam dính chặt lấy tôi như muốn nhìn thủng một lỗ trên người tôi, giọng nói lạnh nhạt lại lộ ra vẻ tủi thân:
“Lật Lật, thật ra em vẫn chưa thể chấp nhận được, đúng không?”
“Đương nhiên không phải.” Tôi xoa xoa eo, nhìn gương mặt tuấn tú đến mức nhân thần công phẫn của Tống Hoài Nam, nhớ lại những lời ác ý trước kia của mình, chỉ nháy mắt tôi đã chẳng còn giận dữ gì nữa.
Con người mà, luôn phải trả giá cho những sai lầm thời trẻ.
Tôi cam chịu cầm lấy áo choàng tắm, “Em đi tắm trước.”
Tống Hoài Nam dính lấy tôi, cũng đi theo: “Được, chúng ta đi cùng nhau.”
Tôi: “…”
Những ngày tháng không khác gì phòng tối play này, vào ngày tuyết đầu mùa, cuối cùng cũng có bước ngoặt.
Tống Hoài Nam phải tham dự buổi tiệc thương mại ở thành phố H.
Tôi là vợ của hắn, đương nhiên cũng nhận được thư mời.
Những buổi tiệc uống rượu, hát hò, phô trương thanh thế này, tôi chưa bao giờ thèm quan tâm.
Nhưng thấy đám người trong giới kinh doanh ngầm chê bai tôi ác độc, mong tôi đừng xuất hiện.
Tôi lại càng muốn đi.