Đọc truyện Ông Xã Bệnh Kiều Là Mị Ma – Chương 5: 5.

Tốt quá rồi, là thẳng thắn, chúng ta được cứu rồi.

Nữ phụ nói thật hay giả vậy, hay là cô ta cố ý muốn nam chính ghen nên mới làm như vậy.

Lầu trên đến gây cười à, nam chính thần kinh xứng sao? Tác giả cho rằng mình đã tạo ra một nam thần vạn người mê, nhưng thực tế lại chỉ là một tên đàn ông hèn hạ. Anh ta cùng với nữ chính điên khùng kia nên khóa chặt lại với nhau đi. Nữ phụ chỉ cần không mù, chắc chắn sẽ chọn nam phụ (mặc dù ba năm trước đúng là cô ta bị mù thật).

“Trần Lật Lật.”

Thẩm Phi cũng đi ra khỏi quán cà phê, nhìn chằm chằm tôi và Tống Hoài Nam đang đứng cạnh nhau:

“Cô hơn hai mươi tuổi rồi, sao còn dùng mấy trò trẻ con này, cô tưởng cô làm vậy tôi sẽ ghen sao?”

Tôi luồn tay qua tay áo, đan ngón tay vào kẽ tay Tống Hoài Nam, mười ngón đan chặt:

“Thẩm Phi, tôi không thích anh nữa, tôi đã kết hôn, cũng có chồng rồi. Xin anh sau này đừng đến làm phiền tôi nữa.”

“Nếu như tôi nói, tôi và Tô Đinh đã chia tay, bây giờ tôi đang độc thân thì sao.” Thẩm Phi thản nhiên nhìn tôi, vẻ mặt không hề sợ hãi.

Tôi muốn bước lên một bước, nhưng chợt cảm nhận được một lực cản.

Quay đầu mới phát hiện Tống Hoài Nam vẫn đang đứng nguyên tại chỗ đang dùng sức nắm chặt tay tôi, đầu ngón tay khẽ run rẩy.

Hắn đang bất an.

“Hai người chia tay hay không thì liên quan quái gì đến tôi.” Tôi có chút mất kiên nhẫn nói: “Đừng nói là độc thân, cho dù anh thích đàn ông cũng không liên quan gì đến tôi, đừng chắn đường, cút ra.”

Thuở thiếu thời mới biết yêu, quả thật tôi đã từng rung động với thanh mai trúc mã Thẩm Phi.

Nhưng sau đó, anh ta hết lần này đến lần khác đứng về phía Tô Đinh, bỏ đá xuống giếng, lạnh lùng đứng nhìn.

Chút tình cảm vốn ít ỏi đó đã sớm tan biến, chỉ còn lại sự chán ghét.

Nụ cười của Thẩm Phi dần dần cứng đờ trên mặt.

Tôi nhìn điện thoại, có mấy chục cuộc gọi nhỡ.

Bữa tối dưới ánh nến mà tôi đã đặt từ trước bị trễ mất nửa tiếng rồi.

Chắc là hỏng rồi.

“Tống Hoài Nam, chúng ta về nhà thôi.”

“Được.”

Chiếc xe Rolls-Royce phiên bản giới hạn của Tống Hoài Nam đỗ ở đối diện.

Cho đến khi tôi ngồi vào ghế phụ, cũng không hề quay đầu lại nhìn Thẩm Phi một lần nào nữa.

Bình luận:

Nữ phụ quá đẹp, tôi quá yêu, lần này tôi thật sự tin Trần Lật Lật không thích nam chính nữa rồi.

Nam chính vốn đã rất đáng ghét, vừa dây dưa không rõ với nữ chính, vừa tham lam sắc đẹp tuyệt thế của nữ phụ, còn động tay động chân. Với tính công chúa của chị Lật nhà chúng ta sao có thể nuông chiều anh ta được.

Về đến nhà rồi, tôi mới thành khẩn xin lỗi ông chủ nhà hàng, còn bồi thường gấp đôi tiền đặt cọc.

Tống Hoài Nam đi kiểm tra một vòng, hỏi: “Dì đâu rồi?”

Tôi có chút ngượng ngùng nói: “Vốn dĩ tối nay em đặt nhà hàng, nên bảo dì tan làm sớm, nhưng không ngờ nhà hàng lại quá giờ…”

“Nhưng không sao.” Tôi cười hì hì mở ứng dụng, “Đặt đồ ăn ngoài đi, anh muốn ăn gì?”

Tống Hoài Nam: “Đồ ăn ngoài không tốt cho sức khỏe, em muốn ăn gì, anh có thể nấu.”

“Cũng được, vậy thì cá sốt chua ngọt đi.”

Tống Hoài Nam khựng lại một chút.

Tôi tưởng mình đã làm khó hắn, đang định đổi sang món trứng xào cà chua đơn giản hơn, chợt người đàn ông chậm rãi gật đầu:

“Được, trong tủ lạnh có cá, em xem TV một lát đi, anh nấu nhanh thôi.”

“Vâng.”

Tống Hoài Nam bật kênh giải trí tôi thích lên rồi xoay người vào bếp.

Trong lúc quảng cáo rảnh rỗi, tôi cũng đi đến cửa bếp.

Qua khe cửa, tôi nhìn thấy Tống Hoài Nam đưa bàn tay phải vừa được tôi nắm chặt lên môi, thành kính hôn một cái.

Sau đó mới bắt đầu rửa tay chuẩn bị nguyên liệu.

Bình luận:

Không sợ bệnh kiều biến thái, chỉ sợ bệnh kiều thuần khiết. Chẳng lẽ nam phụ và nữ phụ đáng thương của chúng ta không xứng có được một kết cục tốt đẹp sao! Tác giả, tôi muốn gửi dao lam cho cô.

Đột nhiên không muốn xem CP ác nhân cưỡng chế yêu nữa, tôi cảm thấy nếu họ có thể sống với nhau hòa thuận thế này, lại làm tình nhiều hơn một chút cũng rất tuyệt.

Hết cách rồi, hào quang của nữ chính còn đó, chắc chắn nam phụ sẽ ngả về phía Tô Đinh, cốt truyện chính là thứ không thể chống lại.

Những lời tương tự đã không phải lần đầu tiên xuất hiện, trong lòng tôi bỗng hẫng một nhịp, cũng không còn tâm tình gì xem chương trình nữa.

May mà đúng lúc này, Tống Hoài Nam cũng đã làm xong món cá sốt chua ngọt.

Tôi hào hứng ăn mấy miếng lớn, lại nhìn người đàn ông đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh:

“Lần trước em và Tô Đinh cùng rơi xuống biển, sốt đến 40 độ, được dì mang bát cá sốt chua ngọt lên cho, thật ra bát cá đó là anh nấu đúng không?”

“Không phải.” Tống Hoài Nam nhắc nhở, “Khi ăn không được nói.”

Tiếc là trong từ điển của tôi không có hai chữ “nghe lời”, tôi truy hỏi:

“Những bình luận ác ý cũng là anh bảo người ta xóa đi sao? Có người nói em là bạch nguyệt quang của anh, rốt cuộc anh bắt đầu thích em từ bao giờ vậy? Trước đây chúng ta có quen biết nhau không?”

“Lật Lật…”

Đây là lần đầu tiên Tống Hoài Nam gọi tên tôi.

Tôi bĩu môi: “Được rồi, anh nói không phải thì không phải đi. Em ăn no rồi, em đi gọi điện thoại cho Thẩm Phi, hỏi xem anh ta đã về đến nhà chưa.”