Đọc truyện Ông Xã Bệnh Kiều Là Mị Ma – Chương 4: 4.

Một trong số ít những người bạn còn liên lạc làm truyền thông gửi cho tôi một bức ảnh, cha mẹ tôi đến công ty của họ, kèm theo dòng chữ: Đã giải quyết xong rồi.

Tôi mỉm cười.

Biết ngay là cha mẹ sẽ không thật sự bỏ mặc tôi đâu.

Dù sao trước đây dù là rắc rối lớn hay nhỏ, cuối cùng cũng đều là bọn họ ra mặt giải quyết.

Phục rồi, mỗi lần nam phụ âm thầm giúp nữ chính xong đều chắp tay nhường công lao cho cặp vợ chồng vô dụng kia…

Tống Hoài Nam, người đứng đầu trong giới tổng tài lạnh lùng giặt đồ lót. Vợ vui vẻ, anh ta liền vui vẻ hầu hạ vợ. Vợ không vui, anh ta liền lạnh lùng hầu hạ vợ.

Đáng tiếc, nữ phụ không hiểu gì cả, tối qua còn ghét bỏ ra mặt như vậy, tuy tránh được kiếp ly hôn nhưng có lẽ cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi số phận bị cưỡng chế.

Tôi kinh ngạc dời tầm mắt từ dòng bình luận sang màn hình điện thoại.

Tỉ mỉ quan sát bức ảnh cha mẹ mình suốt mười phút đồng hồ, cuối cùng thật sự phát hiện ra dấu vết photoshop…

Tôi mở WeChat, tìm khung chat của Tống Hoài Nam từ đuôi Wechat lên:

Hôm nay anh có rảnh không, em có chuyện muốn nói với anh.

Đối phương trả lời ngay: Gửi nhầm người rồi.

“…”

Không có mà, chồng yêu ~

Lần này đối phương trả lời rất chậm:

Chuyện tối qua tôi rất xin lỗi, đã để em phải nhìn thấy những hình ảnh ghê tởm đó. Hôm nay tôi rất bận, nếu em muốn ly hôn, liên hệ với luật sư trước đi.

Không không không.Tôi vội vàng phản bác: Không phải ly hôn.

Tống Hoài Nam: Được, chiều gặp.

Bình luận:

Cười chết mất, ly hôn, không rảnh. Không ly hôn, chiều gặp.

Nguy hiểm thật, nữ phụ lại một lần nữa thoát khỏi phòng tối play. Sao tôi cứ có cảm giác như cô ấy đã nhận ra điều gì đó, đang tự cứu mình.

Sao tôi cứ cảm thấy tình tiết này như điềm báo có chuyện không hay sắp xảy ra, nhưng lại không nhớ ra được.

Buổi chiều tôi cố ý trang điểm kỹ càng một chút rồi đến quán cà phê gần công ty Tống Hoài Nam trước nửa tiếng, gọi một phần bánh ngọt, cúi đầu chậm rãi ăn.

Đối diện truyền đến tiếng có người ngồi xuống.

Tôi vui vẻ cười nói: “Ông xã, anh nếm thử…”

Ngẩng đầu lên, lại phát hiện đối diện không phải Tống Hoài Nam.

Thẩm Phi nhìn chằm chằm chiếc váy quây đỏ gợi cảm và lớp trang điểm tinh xảo của tôi, cười khẽ:

“Trần Lật Lật, thích tôi đến vậy sao, ngay cả cái cách gọi ông xã này cô cũng gọi ra được.”

Tôi lười nói nhảm, đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị Thẩm Phi nắm lấy cổ tay.

“Buông tay, chồng tôi đang ở gần đây.”

“Đừng giả vờ nữa, nếu không phải vì chọc tức tôi, người kiêu ngạo như cô sẽ gả cho cái thứ người không ra người quỷ không ra quỷ như Tống Hoài Nam sao. Đừng tưởng tôi không biết, ba năm nay, cô còn không cho anh ta chạm vào.”

Tầm mắt Thẩm Phi rơi xuống đôi môi đỏ mọng của tôi, ánh mắt trở nên u ám, giọng điệu cợt nhả:

“Một nụ hôn, có đủ để cô tạm thời bỏ qua cho A Đinh chưa?”

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ cảm thấy thật xa lạ.

Trong ký ức, anh chàng nhà bên là người hơi kiêu căng, phản nghịch, rốt cuộc là từ khi nào anh ta lại biến thành như vậy…

Hình như mỗi một người tiếp xúc với Tô Đinh xong, cuối cùng đều sẽ biến thành dáng vẻ mà tôi không nhận ra.

Thẩm Phi bóp cằm tôi, chậm rãi cúi người xuống:

“Lật Lật, vì sắp gặp tôi nên cô mới đặc biệt trang điểm xinh đẹp như vậy sao, hửm?”

Khi tôi đang giãy giụa, qua cửa sổ kính, tôi nhìn thấy Tống Hoài Nam đang đứng bên ngoài.

Bình luận:

Đừng ôm hi vọng nữa, nữ phụ. Tống Hoài Nam nghe thấy cô gọi Thẩm Phi là ông xã từ lúc đầu rồi. Mị ma ngũ quan thông đạt, những lời các người nói anh ta đều nghe thấy.

Ôi, tu la tràng, kích thích! Tôi thích xem.

Đỉnh, mỗi khi tôi nghĩ Trần Lật Lật cuối cùng cũng có thể sống sót thì cô ta lại có thể tìm ra cách chết thứ 361.

Tôi dùng hết sức lực đẩy mạnh Thẩm Phi ra, chạy ra khỏi quán cà phê.

Một giây trước khi Tống Hoài Nam kịp rời đi, tôi đã nắm lấy tay áo của hắn.

Đồng tử của người đàn ông đen như mực, mắt nhìn tôi sâu không thấy đáy: “Đây là chuyện em muốn nói với tôi sao?”

“Không phải, em cũng không biết tại sao Thẩm Phi lại xuất hiện ở đây…”

Mới nói được một nửa, tôi đã nhớ ra tin nhắn Thẩm Phi gửi cho tôi trước khi tôi chặn anh ta.

Hôm nay vừa hay là thứ sáu, nhưng tôi căn bản không hề đồng ý gặp mặt anh ta.

Để tự cứu mình, tôi đã cố gắng tránh xa nam nữ chính.

Chẳng lẽ sức mạnh của cốt truyện lại mạnh đến mức như vậy sao?

“Vừa rồi là Thẩm Phi muốn cưỡng hôn em, em không đồng ý, cũng đẩy anh ta ra ngay rồi.”

Ngũ quan của Tống Hoài Nam rất bén nhọn, khi không cười trông như đao như kiếm, cộng thêm chiều cao gần một mét chín khiến người ta sợ đến run cả da đầu.

Tôi vốn đang nói chuyện rõ ràng cũng dần trở nên lắp bắp:

“Chiều nay em hẹn anh là muốn nói với anh, tối hôm qua là em tự nguyện, đó là nụ hôn đầu của em, em không biết hít thở, em kéo anh là vì anh quấn quá chặt, em không thở được, không phải em ghét bỏ.”

Nói một hơi xong, tôi lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn Tống Hoài Nam.

Đôi mắt gần như đen hoàn toàn của hắn dần dần khôi phục lại màu sắc bình thường.

Bình luận: