Đọc truyện Ông Xã Bệnh Kiều Là Mị Ma – Chương 3: 3.

Người đàn ông đóng cửa lại nhưng lại không hề rời đi, trái lại hắn còn tới gần tôi hơn.

Tiếng thở dốc nóng bỏng càng lúc càng rõ ràng, viền mắt cũng vì kiềm nén mà đỏ tới đáng sợ.

Cuối cùng tôi cũng ý thức được có điểm gì đó không đúng: “Tống Hoài Nam, anh sao vậy? Bị sốt sao?”

Bình luận:

Nói chính xác hơn là nwngs… Không phải đâu nam phụ, anh đừng yêu đương mù quáng như thế, nữ phụ chỉ nhàm chán quá mức trêu chọc anh chút thôi, vậy mà anh đã thoải mái tới độ trực tiếp khiến thời kỳ phát tình tới sớm…

“Thời kỳ phát tình?” Tôi lẩm bẩm.

Kết hôn ba năm, nhưng cho tới bây giờ tôi chưa từng biết Tống Hoài Nam còn có thời kỳ phát tình.

Bình luận:

Nữ phụ cũng ngu dốt thật, lại có thể cho rằng nam phụ thanh tâm quả dục. Xin đi, hắn là mị ma đó, huống gì vóc dáng hắn tuyệt như vậy, nhan sắc lại xếp hạng nhất trong truyện, chỉ là hắn không nỡ ép buộc cô mà thôi.

Trước đây mỗi khi tới kỳ động dục, Tống Hoài Nam lại trộm một cái đồ lót của cô trốn ra ngoài trước, không để cô nhìn thấy.

Nhờ lầu trên nhắc nhở tôi mới nhớ ra, cái đồ lót này cũng thật đáng thương, đều sắp bị nam phụ thiên phú dị bẩm cọ hỏng…

Tôi ngơ ngác nhìn làn bình luận sôi trào, phảng phất như đang nhìn một màn hình bị đánh mã làm mờ.

Lẽ nào vừa rồi hắn không để tôi chạm vào hắn là vì hắn đã tới thời kỳ phát tình?

Tống Hoài Nam khó nhịn chôn mặt chỗ cổ tôi cọ qua cọ lại, làn da trắng trẻo nay đã ửng hồng, nhiễm màu tình d.ụ.c, cũng giảm bớt vẻ lạnh lùng cự người ngoài ngàn dặm ngày thường.

Trước đây tôi một lòng một dạ đối phó với Tô Đinh, có ý đồ đoạt lại trúc mã Thẩm Phi, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghiêm túc nhìn thẳng vào Tống Hoài Nam.

Cũng không biết, đàn ông lại có thể xinh đẹp tới mức này.

Ngũ quan còn tinh xảo hơn cả minh tinh trong tivi.

“Trong ngăn kéo phòng làm việc… có thuốc và ống tiêm, đi lấy…” Giọng Tống Hoài Nam đứt quãng, hắn luống cuống muốn che đi những hoa văn và vảy đang dần hiện rõ trên người.

Tôi nhìn người đàn ông đang nhẫn nhịn đến cùng cực trước mặt, đôi môi bị cắn đến chảy máu, chiếc áo bị mồ hôi thấm ướt dán sát vào người, lộ rõ đường cong cơ bụng khiến người ta cảm thấy máu huyết sôi trào…

Đột nhiên thay đổi ý định.

Ba năm qua, tôi vườn không nhà trống, tuy cơn nghiện của tôi không lớn bằng mị ma, nhưng dù sao tôi cũng là một người bình thường.

Mặc dù điều khoản đầu tiên trong hợp đồng hôn nhân do chính tôi viết là:

Không nói chuyện tình cảm, chỉ nói chuyện tiền bạc, nghiêm cấm lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.

Nhưng tôi là nữ phụ độc ác gần như không có đạo đức, còn nói gì đến chữ tín…

Sau khi nghĩ thông suốt, tôi nhẹ nhàng vỗ mặt người đàn ông, nói khẽ: “Tống Hoài Nam, nhớ nhẹ nhàng một chút.”

“Đừng chạm vào tôi, bẩn…” Tống Hoài Nam run rẩy cả người vì sự đụng chạm của tôi, nhưng vẫn cố giữ lấy giới hạn cuối cùng.

“Nhưng tôi muốn…”

Tôi cởi áo choàng tắm, dùng đầu ngón tay lau đi vết máu trên môi, sau đó lại kiễng chân hôn lên.

Bình luận:

Chuyện gì vậy, nữ phụ lại chủ động tấn công.

Cái vỗ mặt này, a a a, thật quyến rũ, tôi chết mất! Chị gái, chị còn thiếu chó không?

Trong yêu lại xen lẫn hận, cứt chó. Từ hận sinh ra yêu mới là tuyệt phẩm!

Trái tim kích động, đôi tay run rẩy, CP ác nhân của chúng ta cuối cùng cũng làm chuyện đó rồi sao!

Khoảnh khắc môi răng chạm nhau, Tống Hoài Nam lập tức phản công, bàn tay rộng lớn ấm áp giữ chặt sau đầu tôi.

Không khí trong phổi bị cưỡng chế cướp đoạt, hai chân không nhịn được mà mềm nhũn.

Không biết từ khi nào hông tôi đã bị một sợi “dây thừng” to lớn màu đen quấn lấy.

Quấn quá chặt, tôi hơi đau, không nhịn được rên lên một tiếng, cố gắng kéo nó ra.

“Xin lỗi, đừng… đừng nhìn…” Tống Hoài Nam như bừng tỉnh, đồng tử co rút mạnh, cố gắng che giấu cái đuôi lộ ra vì động tình.

Không đợi tôi kịp phản ứng, người đàn ông đã hoảng hốt bỏ chạy.

Rất nhanh, trong phòng làm việc bên cạnh đã truyền đến tiếng lục lọi ngăn kéo, trong không khí tràn ngập mùi thuốc đông y không nói nên lời.

Tôi vịn vào tủ quần áo, vừa cố gắng hít thở không khí trong lành vừa nhìn những dòng bình luận đang chạy:

Tống Hoài Nam, đồ hèn nhát, anh quay lại đây cho tôi! Quần tôi cũng cởi rồi, anh chạy cái gì.

Đủ rồi, chỉ có mình tôi đau lòng cho nam phụ thôi sao, vì thân phận mị ma mà từ nhỏ hắn đã phải chịu đủ bắt nạt và sỉ nhục. Hắn lòng đầy vui mừng cưới bạch nguyệt quang về nhà, kết quả bạch nguyệt quang cũng thấy hắn ghê tởm, hắn không tự ti sao được.

Nữ phụ ơi, tiểu tổ tông của tôi ơi, cô nhất định phải ghét bỏ bản thể của nam phụ ngay lúc này sao, anh ta thật sự sắp tan vỡ rồi.

Không phải, tôi oan uổng quá.

Tôi thật sự chỉ muốn anh ta đừng quấn chặt như vậy thôi…

Ngày hôm sau, vừa tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng Tống Hoài Nam đâu.

Tôi ăn sáng bằng sandwich, hít sâu ba giây, sau đó mở điện thoại lên.

Bất ngờ phát hiện, tất cả những bình luận ác ý dường như đã biến mất chỉ trong vòng một đêm.

Mấy cơ quan truyền thông mắng tôi hung hăng nhất, thậm chí còn bị khóa tài khoản chính thức.