Đọc truyện Ông Xã Bệnh Kiều Là Mị Ma – Chương 2: 2.

Chẳng trách bất kể là ai tới gần Tô Đinh đều sẽ bị cô ta hấp dẫn, phảng phất như toàn bộ thế giới đều vận chuyển quanh cô ta.

Hôm nay tôi đã tiếp nhận quá nhiều tin tức. Buổi tối sau khi tắm rửa xong, tôi mở di động lên, muốn thư giãn đầu óc một chút, lại thấy được vô số lời chê bai ập xuống.

Gần như tất cả phần mềm xã giao của tôi đều bị tấn công, cư dân mạng đều đang tỏ vẻ bất bình thay cho nữ chính Tô Đinh.

Trúc mã Thẩm Phi nhắn tin tới:

Trần Lật Lật, đừng tưởng tôi không biết cô muốn dùng thủ đoạn xấu xa kia để ép tôi rời khỏi A Đinh mà tới với cô.

Ha, cô tốn công tốn sức như vậy chẳng phải vì muốn gặp tôi sao? Được, cô được như nguyện, chiều thứ sáu chỗ cũ!

Tôi không trả lời mà trực tiếp kéo anh ta vào danh sách đen, sau đó tắt màn hình.

Làn bình luận điên cuồng sôi trào:

Không phải tôi tẩy trắng chứ thật ra nữ phụ ác độc như vậy cũng không phải tự nhiên, tiểu công chúa hào môn kiêu căng ngạo mạn, trong vòng một đêm, từ cha mẹ tới người yêu bạn bè đều như trúng bùa mê thuốc lú, không quan tâm tới cô ấy nữa mà chuyển sang quan tâm một cô gái khác, nếu đổi thành tôi tôi cũng sẽ điên.

Nữ chính có tiền có sắc, dựa vào cái gì mà lúc nào cũng bại bởi một con nhỏ ngốc nghếch ngay cả Word với WPS cũng không phân rõ được? Tiểu thuyết mạng đúng là không có logic…

Nếu tôi mà là tác giả, tôi sẽ điên lên cho nữ chính một tát, cho nam chính hai tát, khóa chặt nữ phụ ác độc với nam phụ bệnh kiều trong phòng “làm tềnh”, không sinh được tám đứa con tuyệt đối không thả ra khỏi tầng hầm ngầm, thấy sao?

…”

Chẳng ra sao.

Sau khi bình ổn cảm xúc, tôi chuẩn bị đi ngủ. Nhưng mới vừa cởi quần áo trong, bỗng nhiên cửa phòng ngủ bị mở ra.

Ánh mắt Tống Hoài Nam trượt xuống, rơi vào nơi nào đó.

Tôi vội vàng với lấy áo tắm khoác lên người.

“Xin lỗi, cô không khóa cửa.”

Tống Hoài Nam dõi ánh mắt sáng quắc nhìn tôi, yết hầu trượt trượt, vảy đen trên người như ẩn như hiện.

Khi ma mị động tình sẽ không tự chủ được mà hiện rõ bản thể…

Chữ “cút” đã tới đầu lưỡi rồi, đột nhiên tôi lại thấy được làn bình luận.

Tôi đã có thể đoán được chắc chắn nữ chính sẽ bày ra vẻ mặt ghét bỏ, kiêu căng ngạo mạn kêu nam phụ cút ra ngoài, nàng vốn là giai nhân, ngại nỗi thích tìm đường chết, tình yêu của nam phụ cũng bị nàng mài mòn cạn sạch.

Trần Lật Lật à, cô dịu dàng với ông xã cô một chút đi, hiện tại cô mạnh miệng với ông xã cô cỡ nào, tương lai khi xuống tầng hầm ngầm, mồm miệng cô sẽ phải chịu tội cỡ đó, bị nứt khóe môi đau lắm đó nha.

Dưới sự nhắc nhở của bình luận, tôi lập tức đổi thái độ, cười nhẹ với Tống Hoài Nam:

“Không sao, ông…”

Bàn chân đang chuẩn bị bước ra khỏi phòng ngủ của Tống Hoài Nam hơi khựng lại, màu mắt u tối, chờ tôi nói hết lời.

Ahhh… Đều do vừa rồi trong bình luận toàn gọi “ông xã”, làm tôi cũng vô thức gọi theo…

Vội chít tôi rồi, nữ chính mau gọi đi, gọi một tiếng ông xã, ngay cả mạng hắn cũng có thể cho cô, nữ chính còn chần chừ cái quỷ gì nữa!

Có thể đừng nói nam phụ thành không đáng một xu như thế óc được không? Ba năm bạo lực lạnh, chắc chắn nam phụ đối với nữ phụ là hận nhiều hơn yêu. Hơn nữa, chẳng lẽ các người đã quên rồi sao? Nam phụ vì bảo vệ nữ chính mà nhốt nữ phụ tới chếch.

Bình luận phân thành hai thái cực, bắt đầu ầm ĩ hết lên.

Tôi chớp chớp mắt, cũng muốn nghiệm chứng tính chân thật của những tin tức này, thế là tôi thuận theo tình cảnh mới rồi, bắt đầu dụ dỗ:

“Tống Hoài Nam, vóc dáng của em có đẹp không?”

“Bình thường.” Người đàn ông lạnh nhạt rũ mắt, khiến người ta không thể nhìn rõ biểu cảm trong mắt.

Cứ mạnh miệng đi, mạnh miệng là không kiếm được vợ đâu. Chẳng trách nữ phụ gả cho anh nhiều năm như vậy rồi vẫn còn thích nam chính, tên nhóc anh đúng là tự làm tự chịu!

Là tôi ngồi dậy hơi mạnh rồi sao? Sao hôm nay nữ phụ lại không chê nam phụ! Chẳng lẽ fan CP vợ chồng ác nhân chúng tôi sắp được xoay người rồi?

Tôi còn chưa từ bỏ ý định mà bước về phía trước một bước, chọc hắn: “Anh còn chưa nhìn, sao biết bình thường.”

“Không cần nhìn.” Tống Hoài Nam trả lời rất lãnh đạm, nhưng đầu ngón tay lại không chịu khống chế mà co rụt lại, chỗ khớp xương trở nên đỏ hồng, khe quần đã sắp bị hắn cào rách.

Trước đây sao tôi không phát hiện, khi người đàn ông này xấu hổ trông thật đáng yêu.

Tôi chú ý thấy cổ áo Tống Hoài Nam hơi loạn, vươn tay định sửa sang lại giúp hắn một chút.

“Đừng đụng.” Nhưng tiếng ngăn cản trầm thấp đã vang lên trên đỉnh đầu.

Rất hung ác.

Làm tôi ngây người tại chỗ, sau đó chợt nhớ tới màn tranh cãi tôi thấy trong bình luận ban nãy.

Cũng đúng, ba năm nay tôi chưa từng hòa nhã với Tống Hoài Nam lần nào, ngược lại Tô Đinh vẫn luôn như mặt trời nhỏ, sưởi ấm cổ vũ hắn bước ra khỏi bóng ma.

Tống Hoài Nam hận tôi mới là bình thường.

Tôi cười tự giễu, thu hồi bàn tay còn đang khựng lại giữa không trung: “Khi anh đi ra nhớ khép cửa lại, em muốn đi ngủ.”