Đọc truyện Ông Xã Bệnh Kiều Là Mị Ma – Chương 1: 1.

Tôi và vị chủ tịch mị ma đã làm vợ chồng hợp đồng có tiếng mà không có miếng được ba năm.

Ngày đề xuất ly hôn, hắn lạnh nhạt đồng ý, nhưng đột nhiên trên đỉnh đầu hiện lên một làn bình luận:

Tên bệnh kiều cố chấp này, phòng ngầm dưới lòng đất đã chuẩn bị đầy đủ từ xích sắt tới mấy món đồ chơi, tất cả đều được định chế theo kích thước của nữ phụ, giờ còn giả vờ thân sĩ cái gì.

Nữ phụ à, cô giây trước vừa ký thỏa thuận ly hôn xong, giây sau tỉnh lại đã cùng nam nhị cự ly âm nha ai ya.

A, thông suốt rồi, cuối cùng phòng tối play cũng tới rồi, quá sướng! Hình như bản thể của mị ma có cả gai nhọn, nữ phụ làm đủ việc ác, hai mắt trợn ngược mất đi tiêu cự là kết cục mà cô ta xứng đáng được nhận…

Ôi nữ phụ, cô hồ đồ rồi, mấy năm nay phàm là cô có thân thiện vui vẻ với nam phụ một chút thôi, tên điên lụy tình này đã quỳ liếm cô, cũng không tới mức vì yêu sinh hận, vặn vẹo như bây giờ…

Bàn tay đang chuẩn bị ký tên của tôi run lên, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông mặt không biểu cảm trước mắt:

“Cái kia… Tạm thời đừng ly hôn nữa.”

1.

“Cái gì?” Tống Hoài Nam hơi nhướng hàng mi thật mỏng, giọng điệu lạnh nhạt.

Dáng vẻ không chút để ý của hắn khiến tôi không nhịn được cảm thấy nghi ngờ, không biết những dòng bình luận tôi vừa thấy liệu có phải là do hoa mắt không.

Tôi hít sâu một hơi, đặt cây bút mới ký được một nửa xuống, chân thành giải thích:

“Bỗng nhiên e không muốn ly hôn nữa. Một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa, chúng ta ở bên nhau ba năm, cũng đã quen với sự tồn tại của nhau rồi, thật ra em cũng có chút không thể rời khỏi anh…”

Nói tới cuối cùng, thấy vẻ mặt người đàn ông dần chuyển sang nghi ngờ, tôi cũng mất hết sức lực, giọng nói càng ngày càng nhỏ.

Tôi và Tống Hoài Nam cưới nhau chỉ là ngoài ý muốn.

Năm năm trước, sau khi thực tập sinh nghèo Tô Đinh tới công ty, nhân sinh xuôi gió xuôi nước của tôi trở nên hỏng bét.

Trúc mã đã từng nói sẽ chăm sóc tôi cả đời đột nhiên thay lòng đổi dạ, từ hôn ngay trước mặt mọi người, khiến tôi mất hết thể diện.

Ngay cả cha mẹ vẫn luôn nuông chiều tôi cũng lần đầu tiên không đứng về phía tôi mà đứng về phía Tô Đinh.

Tôi ghen tị tới phát điên, vì chứng minh mình không phải người không ai cần, tôi hờn dỗi gả cho vị chủ tịch mị ma hung ác nham hiểm âm tàn, người người không kịp tránh là Tống Hoài Nam.

Trong ba năm kết hôn, tôi vẫn luôn đối đầu với Tô Đinh trên mọi phương diện nhưng chưa lần nào chiếm được quả ngọt.

Mỗi lần không phải là bị Tống Hoài Nam phát hiện trước ngắt ngang thì cũng là trời xui đất khiến tự lấy đá đập chân mình.

Mãi tới gần đây việc tôi hãm hại Tô Đinh lộ chút dấu vết, tôi hoàn toàn thân bại danh liệt, không ít bạn tốt đều chủ động ngắt liên lạc với tôi.

Tôi biết Tống Hoài Nam vẫn luôn chán ghét hành vi ác độc của tôi, thiên vị Tô Đinh, trong lòng thầm nghĩ thay vì chờ hắn bỏ đá xuống giếng giống những người khác, không bằng tôi chủ động bỏ hắn, như vậy trông còn có vẻ tiêu sái một chút.

Khi tôi nhắn tin đề xuất ly hôn, Tống Hoài Nam đang tiến hành một cuộc họp rất quan trọng.

Nhưng hắn gần như gọi điện thoại về cho tôi ngay lập tức.

“Lý do.” Giọng nói của người đàn ông cách microphone truyền đến.

Tôi cười ác liệt: “Lần trước cửa phòng tắm chưa được đóng kín, tôi vô tình nhìn thấy cái đuôi của anh lộ ra, nhơ nhớp, quá ghê tởm.”

Cho nên khi hiện tại tôi nói ra năm chữ “không thể rời khỏi anh” hoang đường này, đừng nói là Tống Hoài Nam, ngay cả chính tôi cũng thấy không tin…

“Xác định không ly hôn?” Tôi không chờ được tiếng cười lạnh như trong tưởng tượng, ngược lại giọng nói trầm thấp của người đàn ông kéo tôi trở về từ đống suy nghĩ linh tinh.

“Tạm thời không muốn ly hôn.”

Tôi quan sát vẻ mặt Tống Hoài Nam, cũng không nhìn thấy vẻ mừng rỡ gì trên mặt hắn.

“Tùy cô.” Dừng lại vài giây, người đàn ông cầm lấy tờ thỏa thuận ly hôn mới được ký nửa chừng trên bàn lên, bỏ vào trong máy cắt.

Làn bình luận lại bắn ra:

Nữ phụ ác độc bị sao vậy? Sao trông như đột nhiên thông minh hơn hẳn.

Cuối cùng Trần Lật Lật cũng thông suốt rồi, chuẩn bị ôm bắp đùi nam phụ rồi ư? Tiếc bây giờ hơi trễ rồi, oán hận đã điên cuồng sinh sôi nảy nở trong lòng nam phụ rồi.

Ai nói giờ mà trễ? Thời gian này mới là vừa lúc đây. Các người không thấy khi nam phụ vứt tờ thỏa thuận ly hôn đi khóe môi cong tới mức sắp chạm đến trời rồi sao? Còn cả cái máy cắt giấy kia, đúng là cười chết tôi, rốt cuộc tên cẩu nam nhân này sợ nữ phụ đổi ý tới mức nào không biết.

Nữ phụ tiếp tục cố gắng đi, đừng ngừng, gia tăng lực đạo đi, nam phụ là mị ma bệnh kiều, vô đạo đức, cô là ác nữ, hai người đúng là trời sinh một đôi. Bắt lấy hắn rồi, còn sợ không thể thắng nữ chính Tô Đinh sao?

Tôi dành cả một buổi chiều để sắp xếp lại thông tin, cuối cùng cũng hiểu rõ, thì ra thế giới tôi đang sống là một cuốn tiểu thuyết ngọt sủng.