Đọc truyện NHA THỰC - THỨC ĂN CHO QUẠ – Chương 7: Mẹ Chồng Khóc, Kẻ Bỏ Trốn Và Những Đứa Trẻ Gầy Gò.
Hai mắt Chu Kim Phượng trợn tròn, kích động ôm ngực thở dốc, sắc mặt đỏ rực như ánh nắng ban trưa.
“Tất, tất nhiên là được chứ!” Nàng vui mừng đến mức đấm ngực dậm chân, không ngớt tán dương:
“Ôi chao, ca ca ta đúng là tu mấy đời mới có phúc cưới được thê tử hiền thục như thế! Mau, mau bỏ cái dao cùn trong tay xuống đi, đưa ta đến xem nhà kho kia của tẩu!”
Bầy quạ đen bay thành đàn trên bầu trời. Xe bò lăn bánh đến ngoại thành phía đông. Ta giắt con dao vừa mài xong bên hông, xuống xe dặn phu xe:
“Dừng ửo nơi này đi, ngươi cứ thong thả chờ ở đây.”
Chu Kim Phượng theo sát ta, vừa đi vừa hớn hở:
“Tẩu tẩu cẩn trọng thật đấy, không cho kẻ ngoài biết nơi cất giữ, tránh bọn hám tiền sinh lòng bất chính!”
“Ồ, chỗ này thật sự quá kín đáo, chẳng trách không cần phái người trông coi.”
Ta mỉm cười, mở khóa đẩy cửa, nhường một bước cho nàng đi vào:
“Em chồng, mời vào.”
Hai mắt nàng sáng rực, hăm hở bước nhanh vào. Ta theo ngay phía sau, tay đặt lên chuôi dao, “két” một tiếng khép chặt cửa lại.
13.
Kho hàng quả thực tồn tại, chỉ là bên trong chất đầy hàng hóa của cửa hiệu son phấn. Trước khi rời đi, ta lại cẩn thận kiểm tra qua một lượt, thấy hai bao tải vung vãi, son phấn rơi vãi đỏ loang cả đất.
“Ôi chao, bọn tiểu nhị mới tuyển đến thật sự tay chân vụng về quá.”
Tay áo ta vương đầy hương phấn son, vừa oán thầm, vừa lấy hai thỏi vàng lặng lẽ nhét vào trong tay phu xe:
“Xin ngàn vạn lần đừng để lộ ra, nữ tử khó lòng gặp được phu quân như ý, tiểu cô giữ mình bao năm, nay cuối cùng cũng gặp được người trong lòng, chi bằng để bọn họ rời đi thôi.”
Chưa đầy hai ngày, tin tức Chu Kim Phượng bỏ trốn cùng người khác đã lan khắp kinh thành. Mẹ chồng ở nhà gào khóc thảm thiết, ra lệnh cho ta quỳ gối trước từ đường, tay cầm chổi lông gà, hung hăng quật thật mạnh vào mặt ta. Ta chỉ cắn răng chịu đựng, không hé lấy một lời cầu xin.
Cha chồng giận quá mà nằm liệt cả ngày, phái người dò la tìm kiếm, song tuyệt nhiên chẳng nghe thấy nửa tiếng gió. Ta dâng trà đến trước mẹ chồng, bà ôm ngực rơi nước mắt, nghẹn ngào nói:
“Chẳng trách ta khuyên nó gả chồng, nó một mực không chịu… Nữ tử mà chỉ biết vùi đầu vào tiền bạc, suốt ngày chạy hấp tấp chạy bên ngoài. Giờ thì hay rồi, chẳng biết từ bao giờ câu phải dã nam nhân, rốt cuộc đã bặt vô âm tín…”
Ta tự trách:
“Chỉ bởi con dâu không kịp nhìn rõ mặt người kia, nếu không, ắt có thể vẽ lại dung mạo để ngài còn biết…”
“Biết thì có ích gì!” Mẹ chồng bật khóc lớn: “Ta chỉ thương xót đứa con gái đáng thương của ta thôi……”
Nước mắt giàn giụa, rửa trôi cả son phấn trên mặt. Thấy mẹ chồng đáng thương, ta sai nha hoàn mang đến hộp son mới từ cửa hiệu, vừa mở nắp, sắc son rực rỡ, hương thơm nồng nàn xộc thẳng vào mũi xen lẫn mùi tanh nhàn nhạt.
“Mẹ chồng, đây là mặt hàng đang được thịnh hành nhất, trong hiệu một hộp bán với giá mười lượng vàng, con dâu đặc biệt mang về hiếu kính người.”
Ta lấy tay thoa son lên gò má nhăn nheo của mẹ chồng, dịu giọng an ủi:
“Ngài yên tâm, ngài giống như mẫu thân ruột của con vậy. Em chồng không có ở đây, con tất sẽ càng hết lòng hầu hạ hiếu kính phụ mẫu.”
Mẹ chồng lặng lẽ nhìn ta hồi lâu rồi khép mắt, đưa tay khẽ vỗ đầu ta, thở dài mệt mỏi. Nghĩ lại, tấm mặt nạ ta khoác lêm thật sự đã được dạy dỗ chu toàn. Thanh cao không tham lợi, chí hiếu chí tình. Người người nhìn vào, ai mà chẳng bội phục. Kể cả phu quân từng hoài nghi ta.
Từ khi có tám giai nhân bầu bạn, hắn ngày ngày say mê trong tửu sắc, chẳng còn thấy ta là ác phụ nữa. Để hắn càng khoái hoạt, ta bỏ bạc mua kỳ dược Tây Vực, khiến hắn một đêm triền miên không dứt.
Tiếng ca phóng đãng nơi hậu viện đã kéo dài nửa tháng. Mỗi ngày ta vẫn tự tay nấu canh bổ đưa vào phòng cho hắn. Nào là rượu cam tuyền, nào là thịt nai thợ săn mới săn được, nấm tươi mà chỉ trong rừng sâu mới có…
Dù sao tiền bạc trong phủ là do ta giữ, tất nhiên cái gì ngon thì mua, cái gì quý thì dùng.
Để phu quân thân ái của ta hưởng tận cực lạc, say đắm trong đại dương tửu sắc mênh mông cuồn cuộn, tốt nhất là đừng bao giờ nghĩ đến việc quay trở về bờ.
Có như thế, ta mới có thể chuyên tâm mà “phụng dưỡng” hiếu kính phụ mẫu hắn.
14.
Sau mấy ngày cha chồng cáo ốm, rốt cuộc vẫn phải lết từng bước nặng nề vào cung.
Ông thực sự là phúc mỏng, cưới một thê tử cùng bốn tiểu thiếp, cuối cùng chỉ sinh được một đứa con trai không nên người là Chu Cẩn Ngọc; nay lại thêm con gái thứ hai cùng người bỏ trốn, trở thành trò cười cho khắp kinh thành. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, thể diện của Chu gia vốn là tân hưng sĩ tộc đều tiêu tán sạch sẽ khiến ông cũng chẳng ngẩng nổi đầu trong hàng đồng liêu trên triều.
Ngược lại, mẹ chồng ở trong phủ ngày càng tự do tự tại. Em chồng đã không còn, chẳng ai dám quản lý việc bà tiêu xài; ta lại như trái hồng mềm nhũn để mặc bà muốn bóp tròn nắn méo ra sao thì sao.
Bà bắt đầu rước về từng rương son phấn quý hiếm, thường xuyên ra ngoài tụ họp cùng phu nhân trong kinh thành. Mỗi lần trở về, hoặc là trên tay lại có thêm một vòng ngọc, hoặc là trên đầu lại cài thêm một cây trâm vàng. Y phục, ẩm thực ngày càng cầu kỳ; những lời chê trách nhắm vào ta cũng ngày một nhiều. Nhưng ta không một lời oán thán, hết thảy đều nhận lấy, thậm chí còn chủ động tổ chức thơ hội, mở yến tiệc mời phu nhân các phủ đến. Trước mặt mọi người, ta cung kính hầu hạ bà, để bà có đủ thể diện.
“Quả là con dâu hiền huệ!” Các phu nhân nắm tay ta mà cảm thán, “so với con dâu nhà ta, chẳng biết hơn gấp mấy trăm bậc.”
Ta chỉ đứng sau lưng mẹ chồng, khiêm tốn lắc đầu: “Tất cả đều do mẹ chồng dạy bảo.”
Lỗ mũi mẹ chồng hướng lên trời, hừ lạnh một tiếng:
“Cũng tạm được, coi như là biết điều biết nghe lời.”
Mọi người đều bật cười.
Trước lễ tắm Phật, mẹ chồng gọi ta đến, trong mắt đã có mấy phần thân tình.
“Ngày ngày ngươi chỉ biết quẩn quanh bên ta, chẳng có chút tâm cơ tiến thủ nào, mai sau làm sao gánh vác cả một gia đình?”
Mẹ chồng nghiêng người tựa trên trường kỷ, tóc mây chỉnh tề, lười nhác răn dạy.
“Cẩn Ngọc ham mê tửu sắc hơn phụ thân hắn khi còn trẻ. Hậu viện nuôi dưỡng nhiều oanh oanh tước tước như vậy, sớm muộn cũng có ngày chúng đập cánh bay đến trên đầu ngươi, cướp ổ của ngươi, mổ mù mắt ngươi. Đến lúc ấy, ngươi tính sao?”
Ta cúi đầu, ánh mắt mờ mịt, cung kính thỉnh giáo:
“Xin mẫu thân chỉ điểm.”
Mẹ chồng thản nhiên chỉnh lại tóc mây, khẽ gật đầu, ý bảo nha hoàn đưa ta một phương thuốc mỏng:
“Vài ngày nữa, ta sẽ đến chùa Định Quốc trai giới lễ Phật. Nhân cơ hội này, thứ nên đuổi thì đuổi, chớ còn nương tay lại rước họa vào thân.”
Thuở nhỏ ta từng theo Tuệ Vân học qua y lý, vừa nhìn đã biết toàn vị thuốc đều cực hàn, bề ngoài là thanh nhiệt giải độc nhưng nếu thai phụ uống vào chính là kịch độc đoạt mạng.
Chẳng trách bốn phòng di nương bao năm qua chẳng sinh hạ được đứa con nào. Ta mừng rỡ nhận lấy, cúi mình cảm tạ:
“Quả nhiên vẫn là mẫu thân lo nghĩ chu toàn, con dâu xin ghi nhớ.”
Qua hai ngày sau, đến lễ tắm Phật. Mẹ chồng tắm gội trai giới, đổi áo vải trắng, ngồi xe bò gỗ đỏ chạm hoa, lên đường đi tới chùa Định Quốc.
Ra khỏi cửa thành, tới núi Xích Dương, hai bên đường toàn là dân lưu tán. Tân triều lập hai mươi năm, Trung Nguyên bị kỵ binh người Hồ giày xéo hết lần này đến lần khác; dân phiêu bạt bị bắt rời khỏi phía nam có đến hơn sáu mươi vạn. Giữa đám người bắc đầu bù tóc rối, xe bò đỏ thẫm phủ màn sa mỏng thong thả đi qua khiến họ trừng mắt thất thần nhìn theo.
Ta như bóng ma theo sát phía sau, chợt thấy trong xe có kẻ ném ra nửa miếng điểm tâm, như chọc chó mà vứt xuống trước mặt mấy đứa trẻ gầy gò ốm yếu. Lũ nhỏ lập tức nhào tới, vơ vụn bánh dính dưới đất bỏ vào miệng, tranh giành, la khóc, mắng chửi. Chỉ trong khoảnh khắc, đã có đứa bé vĩnh viễn không còn hơi thở. Sinh mệnh vốn dĩ mỏng manh đến vậy.
Một con quạ đen đậu trên vai ta, nghiêng đầu, đôi mắt đen phản chiếu vẻ thản nhiên chế giễu trên gương mặt ta.
“Đừng nóng vội.”
Ta khẽ nói, ngón tay lướt trên lưỡi dao bạc sáng loáng, rỉ xuống một giọt máu lạnh lẽo vô vị. Đợi xe bò khuất vào núi rừng, ta thúc ngựa đuổi theo.