Đọc truyện NHA THỰC - THỨC ĂN CHO QUẠ – Chương 8: Ác Động Giữa Cuộc Chính Biến Đẫm Máu.

15.

Lưỡi dao cùn, quả nhiên chẳng chịu nổi thịt già. Chém chưa được mấy nhát, cạnh dao đã sứt mẻ chi chít. Ta xoa cánh tay tê dại run rẩy, đem thân thể mẹ chồng rơi tan tác mà rải khắp núi Xích Dương.

Mấy ngày liền, cha chồng cũng không hỏi đến nửa câu. Mây đen cũng áp đỉnh triều đình.

Phụ thân sai người đưa thư cho ta, nói rằng nhà họ Cố muốn tạo phản. Tân đế nhờ huynh đệ nhà họ Cố hộ tống, lại được sĩ tộc Hà Đông phò trợ mà đăng cơ, nhưng ngày một e ngại quyền thế họ Cố, muốn lôi kéo phương Nam.

Hai mươi năm qua nghỉ ngơi lấy lại sức, Bắc thần do nhà họ Cố đứng đầu dâng biểu yêu cầu bắc phạt, song bị Tân đế khước từ hết lần này tới lần khác. Nay nghe tin người Hồ vì tranh giành nhau lợi ích mà lâm vào hỗn chiến, thời cơ ngàn năm khó gặp, bọn họ đã không còn muốn chờ đợi thêm.

Quân Hà Đông dưới tay Cố Thanh có ba mươi vạn. Mà Nam thần bên này thì thế lực lớn nhất là Lục gia ở Giang Đông, từ thời tiền triều khai quốc đã nhiều đời nắm giữ hai nghìn thạch, từng sản sinh ra hai vị tể tướng, có uy vọng cao trong sĩ tộc Nam Bắc. Quan trọng hơn là con gái Lục gia chính là đương kim Hoàng hậu, dù là vinh quang hay tổn hại cũng đều chịu cung Tân đế.

Nam thần vốn chẳng muốn chinh chiến. Đất đai bọn họ chưa từng bị giày xéo, vợ con cũng không chịu cảnh cướp bóc; ngăn cách bởi con sông Trường Giang làm lạch trời, cái gọi là “Ngũ Hồ” với họ chỉ là ấn tượng tồn tại trong sách vở. Bọn họ không có thù hận. Nếu phải nói hận, có lẽ bọn họ hận nhất chính là đám người Bắc vô duyên vô cớ đến chiếm cứ địa bàn của mình.

Cha chồng cau mày, buông đũa, hỏi:

“Linh Vận, phụ thân ngươi với nhà họ Cố bên kia, gần đây còn thường xuyên qua lại không?”

Ta cúi đầu cung kính: “Con dâu không rõ.”

Cha chồng trầm ngâm giây lát rồi lại hỏi:

“Thư phụ thân ngươi gửi đến có nói điều gì không? Có… có từng nhắc tới chuyện của Cẩn Ngọc không?”

Trong lòng ta cười thầm: lão cáo già này, quả nhiên đoán trúng. Phụ thân ta dặn ta sớm hoà ly với Chu Cẩn Ngọc; chính ông đã lo giữ mình, không muốn dính dáng vào phe nào, chỉ sợ cha chồng chọn nhầm hướng lại liên lụy đến bản thân ông.

Mặt ta hơi ửng đỏ, cúi người hành lễ với cha chồng:

“Phụ thân chỉ khuyên con sớm có con trai nối dõi, khai chi tán diệp cho Chu gia, ngoài ra không dặn thêm điều gì khác.”

Sắc mặt cha chồng thoáng thoải mái hơn một chút, thuận miệng nói:

“Không thể cứ để tên nghịch tử kia gây chuyện mãi được. Đợi mẫu thân ngươi về, bảo bà ấy mau tống cổ mẫy xưỡng nữ kia đi, khỏi khiến trong phủ ngày ngày không được thanh tĩnh.”

Ta nhẹ nhàng đáp phải, tiễn ông ra cửa với tâm trạng sầu lo rối bời, rồi nửa thật nửa giả viết một phong thư gửi cho nhà họ Cố, thong thả ung dung bước đến hậu viện.

Chu Cẩn Ngọc đã chìm trong bể ôn nhu hương hơn một tháng rưỡi. Cửa phòng hé mở, mùi xạ hương và rượu nồng nặc phả ra, đám na hoàn lõa lồ nửa người còn quấn lấy thân thể hắn. Ta che mũi, đá văng một ả câm còn đang rúc vào trong ngực hắn, liếc thấy thân xác gầy xọp, xám ngoét, chỉ còn thoi thóp hơi thở.

“Phu quân, còn thấy hài lòng không?”

Ngón tay ta lạnh băng lướt trên ngực gồ xương của hắn, nhón lên lớp da mỏng lỏng lẻo. Mắt Chu Cẩn Ngọc trừng trừng, miệng há lớn nhưng chẳng phát nổi một câu chửi rủa.Ta lắc đầu tiếc rẻ, trách:

“Xem các ngươi làm nên chuyện tốt lành gì kìa, đến một chút thịt cũng chẳng giữ lại, ta lấy gì mà cho các ngươi ăn?”

Đám nha hoàn câm cười khúc khích, đều không đáp lại. Ta bất lực xua bọn họ ra ngoài, chợt nghe trên mái nhà có tiếng vỗ cánh loạt xoạt. Quạ đen kéo tới. Đậu đầy bậu cửa, lông đen óng ánh như mực, kêu quang quác không ngừng.

Ta rút dao nhỏ lột da, dưới ánh nhìn ngấn lệ của đôi mắt hoa đào, chậm rãi mà rạch từ bụng lên đầu khiến hắn co rút run rẩy. Sau đó ta dần mất kiên nhẫn, bèn vào bếp lôi rìu, chặt nát mấy nhát, nghiền xương vụn thịt nát, tung ra, mặc cho bầy quạ tranh mổ trong tiếng gào khóc chói tai.

Máu loang đỏ khắp nền. Xong xuôi, ta lau mồ hôi trên trán, bước ra ngoài cửa khóa chặt, đổ dầu, nhẹ nhàng ném cây đánh lửa vào, thiêu tất thảy ô uế dơ bẩn thành tro bụi. Chẳng bao lâu sau, trong Chu phủ ầm ĩ tiếng hô hoán:

“Đi lấy nước! Đi lấy nước! Mau vào cứu Đại thiếu gia!”

Ta chống cằm, ngồi trên gác mái đầy gió lạnh, lặng nhìn tiểu viện cháy rụi, chẳng thấy một người nào dám xông vào cứu.

Chu Tước Nhi ôm hai con khóc lóc ngoài cửa viện. Trong đám tiểu thiếp thì ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, mặt mày ai nấy đều tái mét, trong lòng còn hoảng loạn sợ hãi.

Bầy quạ dập dìu trên trời, xoắn cùng làn tro đen vút thành một khối, nhìn mà hãi hùng. Ta xoa sạch vết máu còn dính trên tay, ngẩng đầu, nghe trong cung vọng lại từng hồi chuông tang bi thương vô vọng.

16.

Hoàng thượng băng hà.

Cha chồng cũng không thể trở về. Nghe nói ông ta cùng Thừa tướng Lục Trấn ở Ngự thư phòng “mưu đồ bí mật”, còn chưa soạn xong kế hoạch đã bị quân Hà Đông bất ngờ xông vào chém làm hai đoạn. Khi xác được đưa về, vết cắt phẳng phiu, trông còn đẹp hơn cả những đường ta tự mình chém.

Chu gia bị xử tội loạn thần, phải san bằng tam tộc. Điều quái lạ chính là, khi người đến bắt, ngoài trừ ta là thiếu chủ mẫu đương gia thì từ trong ra đến ngoài Chu phủ đều đã trống không. Mà nhờ phụ thân ta ra sức che chở, ta cũng dùng một tờ hòa ly thư giả mà thoát được kiếp nạn đó.

Sau khi cuộc chính biến bình ổn, huynh đệ nhà họ Cố nâng cháu ngoại mình xưng Đế, bắt đầu chuẩn bị đại quân chinh phạt phía bắc. Năm mươi vạn quân hùng hổ xuất phát từ Kinh giao, dọc đường thu nạp người Bắc chạy nạn, tới bến đò Trường Giang, khi ấy là đã lên tới trăm vạn người.

Cùng ngày khai chiến, một mình ta đi bộ đến chùa Định Quốc. Pháp âm vang vọng, trầm hương lượn lờ. Tượng Phật vàng to lớn tĩnh tọa, từ bi cúi đầu, nhìn xuống chúng sinh. Tuệ Vân ngồi một mình trong bảo điện Đại Hùng, lưng còng xuống như dây cung lên nỏ, ngước mắt đăm đăm nhìn Phật cốt bị tà ám nhuộm thành màu đen.

Lớp ngói lưu ly trên đỉnh điện có vài con quạ đang đậu. Ta xách váy bước qua ngưỡng cửa, thong thả tiến lên, rút con dao bếp ơi gồ ghề lồi lõm bên hông, đối mặt cùng Tuệ Vân.

“Ông lão trọc, còn muốn dạy ta điều gì nữa?” ta hỏi.

Tuệ Vân từ tốn niệm một câu Phật hiệu, trong đôi mắt già nua ứa ra hai hàng nước mắt bi ai.

Ta không nhịn nổi trào phúng:

“Khóc cái gì? Ngươi đã biết khi ta sinh ra là lúc minh môn mở rộng, bách quỷ dạ hành. Bộ xác người này bị lấp đầy bởi oan hồn tà khí không kể xiết, thế mà còn muốn dùng lễ giáo nhân từ của mình mà độ hoá ta. Đến lúc này, quả đắn trong tay là ngươi tự mình gặt lấy.”

Tuệ Vân thống khổ nghẹn ngào:

“Con à, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ. Đến cùng thì ta phải làm sao mới tẩy được tâm ma trong con?”

Ta nhắm mắt, lắng nghe tiếng đao gươm đanh thép vang lên ở phương xa vạn dặm, vô số tay chân đứt lìa, đầu người rơi xuống cùng sóng biển cuồn cuộn, máu tan lan lan tràn trong dòng nước, xác chết đầy trên biển.

“Ma quỷ xem người như gà dê,” Ta lãnh đạm mở miệng, “Nhưng mấy trăm ngàn năm qua, những điều ta làm với những điều các ngươi làm, có gì khác nhau sao?”

Tuệ Vân im lặng.

Ta lại cười: “Chi bằng ta cá cược với ngươi, dù Phật của ngươi có thương vạn dân chúng thế nào, thì trăm năm nữa vẫn sẽ có thiên tử mưu diệt Phật, khiến một vùng chẳng còn sa môn. Ngươi có tin ?”

Tuệ Vân thở một tiếng thật dài, chắp hai tay trước ngực, khóe mắt chỉ còn đọng lại vệt sáng của nước mắt, cứ như vậy mà viên tịch. Ta cảm thấy vô cùng nhàm chán, ngáp một cái, dùng một chưởng đập vụn Phật cốt đen xì ấy, kéo thi thể Tuệ Vân ra khỏi đại điện.

Quạ đen đập cánh, lông rơi lả tả ngay dưới chân. Ta vung tay chém xuống, thấy cảnh tượng chúng tranh nhau mà mổ, trong lòng vui sướng tựa như hoa nở.

“Ăn chậm thôi, ăn chậm thôi.”

Ta vui vẻ cười, lau sạch máu tanh dính trên mặt, chậm rãi cất tiếng ca:

“Ta giết ngươi, ngươi giết ta, người thì sao? ma lại như thế nào?”

“Chuyện đời chìm nổi, phí hoài trăm năm chảy trôi, hãy để một cán bút định thiện ác, lễ giáo đạo hoá hại người nhiều.”

“Từ danh sĩ phong lưu, hãn tướng trên sa trường, tông sư Phật đạo, đến đấng thánh thiên tử…”

“Cuối cùng, đều thành mồi cho quạ.”

(Kết thúc)