Đọc truyện NHA THỰC - THỨC ĂN CHO QUẠ – Chương 6: Bữa ăn định mệnh và những toan tính trong phủ.

11.

Sáng hôm sau, ta đặc biệt dụng tâm chuẩn bị bữa ăn.

Trời còn chưa sáng, ta đã bận rộn trong bếp mài dao, xẻ thịt, lóc xương. Ta lấy phần thịt mềm nhất, ướp cùng các loại gia vị, cho vào nồi đất, đặt lên lửa nhỏ mà hầm liu riu, cho đến khi nước trong nồi trở nên sánh trắng, nổi lên một tầng mỡ vàng óng.

Mặt trời lên cao, chủ nhân nhà họ Chu lần lượt ngồi vào bàn ăn. Cô em chồng hiển nhiên đã nghe lời mẹ chồng nói xấu, nhìn ta bằng ánh mắt đầy thù ghét. Xem ra số bạc ngàn lượng ấy thật sự khiến nàng ta đau thấu tim gan. Ta vẫn đứng hầu một bên như khi trước, xắn tay áo dọn thức ăn cho bọn họ.

“Mẹ chồng, em chồng, mau nếm thử món canh thịt dê ta đặc biệt nấu này.”

Ta múc từng vá canh sánh ngậy, thịt mềm thơm lừng cho vào bát sứ trắng, cung kính đặt trước mặt họ, miệng nở nụ cười dịu dàng.

“Ôi chao, đồ ăn phía Bắc quả nhiên kém tinh tế.” Mẹ chồng chau mày, lấy thìa gạt lớp mỡ, nhấp một ngụm rồi nhăn mặt kỳ lạ.

“Hương vị này… sao lại khác hẳn so với lần trước?”

Em chồng cũng nhai mấy miếng thịt, cũng buồn bực:

“Kỳ quái thật, tháng này ngươi mua dê ở đâu vậy?”

Ta đứng ngay ngắn, mỉm cười không đáp, chỉ nhìn họ ăn hết từng thìa, húp đến khi sạch bát. Đến khi món ăn đã gần cạn, Chu Cẩn Ngọc mới tóc tai rối bời, quần áo xốc xếch chạy vào. Vừa thấy ta, hắn đã phát cuồng gào hỏi:

“Quyên Nhi đâu? Ngươi đã giấu Quyên nhi đi đâu rồi?”

Mẹ chôngg vội vàng kéo con trai quý tử ngồi xuống bên cạnh, sai ta mau đem thêm canh nóng và đồ ăn để hắn lót dạ. Cha chồng ngồi một bên bỗng vung đũa, giận dữ quát:

“Đồ không nên thân! Đã bảo ở trong nhà hối lỗi, còn dám uống rượu?”

Mẹ chồng lập tức biến thành gà mẹ che chở con:

“Nó có ra ngoài đâu! Uống vài chén ở trong nhà thì đã làm sao?”

Em chồng hả hê khi người gặp hoạ, bốc lạc bỏ vào miệng. Ta thu dọn đĩa trống, thay món nóng, lại lau tay, chỉnh lại tóc cho Chu Cẩn Ngọc, đưa đôi đũa mới cho bố chồng, dịu giọng khuyên:

“Sáng sớm mà nổi giận thì hại thân thể, cha nể chàng mấy ngày nay đã biết giữ mình, tha cho chàng lần này đi ạ.”

Không khí cuối cùng cũng lắng xuống. Cha chồng không nói gì thêm, ăn xong thì ra ngoài vào triều. Mẹ chồng lại dỗ con trai ăn thêm ít măng xào, đến khi bưng bát canh, Chu Cẩn Ngọc mới như chợt tỉnh:

“Không đúng! Ta đang tìm Quyên nhi! Sáng sớm nàng ấy đã biến mất, hỏi gia nhân cũng không ai biết. Tạ Linh Vận, có phải vì nàng ấy đắc tội với ngươi tối qua nên ngươi mới nhẫn tâm giấu diếm ta đuổi nàng ra khỏi phủ rồi hay không?”

Ta dừng ánh mắt ở lồng ngực gầy gò lộ ra bên ngoài của hắn, khẽ xoa mấy ngón tay tê dại vì cầm dao buổi sớm, gương mặt ngây thơ vô tội:

“Phu quân, chàng mơ ngủ rồi phải không? Thành thân hai năm nay, có khi nào ta từng đuổi ai ra khỏi phủ sao?”

Em chồng cũng cười mỉa mai:

“Ca ca, nếu chị dâu mà là phụ nhân hay ghen thì thiên hạ chẳng còn ai xứng là hiền lương thục đức nữa đâu.”

Mẹ chồng lại lo lắng:

“Con à, nghe nói là con bỏ tiền mua con bé đó về à? Có khi nào nửa đêm nó ôm bạc chạy trốn rồi không?”

Nghe vậy, em chồng lập tức biến sắc, hấp tấp chạy về phía kho bạc. Mẹ chồng cũng gọi gác cổng tới tra hỏi nhưng đều lắc đầu. Ta lại cho gọi nha hoàn trực đêm đến, hỏi có phát hiện gì lạ không. Nha hoàn do dự rồi cúi đầu đáp:

“Bẩm thiếu phu nhân, đêm qua vào canh ba, trong viện của thiếu di nương Quên nhi có vang lên tiếng động. Nhưng nô tỳ đi xem thì chỉ thấy một đàn quạ đen, không thấy bóng người nào.”

Mẹ chồng cảm thấy đen đủi, xua tay:

“Thôi, chắc chắn là trèo tường bỏ đi rồi, giải tán cả đi.”

Chu Cẩn Ngọc mơ mơ hồ hồ, muốn phản bác nhưng lại chẳng nói được gì. Ta bước đến, dịu dàng chỉnh lại y phục cho hắn, bàn tay lạnh lẽo đặt lên lồng ngực, nhỏ nhẹ an ủi:

“Phu quân, nếu thật sự không nỡ, ta sẽ lại tìm cho chàng vài người xinh đẹp hơn, đảm bảo chàng sẽ hài lòng.”

Đôi mắt hắn lờ đờ xoay tròn, phản chiếu nụ cười trên mặt ta. Bất chợt toàn thân hắn rùng mình, tóc mai ướt đẫm mồ hôi.

12.

Lời ta đã nói, tất sẽ làm. Chưa đến ba ngày, đã tìm được tám cô nương, ai nấy dáng người đều yểu điệu, dung nhan kiều diễm, mái tóc dài đen nhánh như mực. Vừa trông thấy, Chu Cẩn Ngọc đã ngây người sững sờ.

“Các nàng vốn là nữ tử câm của Giáo phường ty, đều có xuất thân đàng hoàng, chưa từng hầu hạ nam nhân.” Ta chủ động thông báo.

“Thà để phu quân an tâm ở trong nhà, còn hơn để chàng ra ngoài ăn bậy ăn bạ. Ta đã dặn dò rõ ràng, các nàng chỉ coi như nha hoàn làm ấm giường, tuyệt đối không được vượt phận. Cha mẹ chồng hãy cứ yên lòng.”

Song thân kinh hãi không thôi. Một lúc sau, mẹ chồng mới ngập ngừng hỏi:

“…Nếu như mang thai cốt nhục thì sao?”

Ta mỉm cười, cúi đầu đáp:

“Con dâu tất sẽ coi như con đẻ của mình.”

Người có tấm lòng khoan dung rộng rãi như ta, thực sự là hiếm thấy. Thế nên cho dù cha mẹ chồng là người từng trải cũng không khỏi nhìn ta bằng con mắt khác. Chu Cẩn Ngọc thì đã sớm vui mừng đến mức không phân biệt nổi phương hướng, mỗi tay lôi một người, miệng không ngớt “bảo bối” mà kêu, dẫn cả một đám đông chen chúc kéo nhau vào hậu viện. Đến cha chồng cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng.

Đám hạ nhân trong phủ bàn tán xôn xao, ánh mắt nhìn ta từ khinh thường lập tức hóa thành kính sợ. Ta chẳng rõ nguyên nhân giữa những biến hoá ấy là vì sao, vẫn ngày ngày xuống bếp, mài lưỡi dao đã có chút sứt mẻ ở bên cạnh.

Từ sau ngày kiểm kê xong kho bạc, nàng ủ rũ không vui. Kho phủ dĩ nhiên không thất thoát, nhưng trước có nhà họ Cố, sau có Thái hậu, chưa đầy một tháng, số bạc trong phủ chi ra từng bó lớn khiến nàng bực tức không thôi. Vậy là lại tính toán đến phần của ta.

“Chị dâu, cửa hiệu son phấn ở phía đông thành, chẳng phải là của hồi môn của tỷ sao?”

Nàng vừa ngồi trước mặt cắn hạt dưa, vừa thấy ta rửa sạch mạt sắt trên lưỡi dao hết lần này đến lần khác.

“Ta muốn mở một xưởng dệt, địa điểm đã chọn xong, ngay bên cạnh cửa hiệu son phấn của tẩu. Ta thấy tẩu suốt ngày ở trong phủ bận này bận kia, cũng chẳng rảnh rỗi gì, chi bằng nhường lại cửa hiệu ấy cho ta đi.”

Nàng nhổ vỏ hạt dưa xuống chân ta, lại lấy ra khế đất từ trong lòng ngực:

“Tất nhiên ta sẽ không để tẩu chịu thiệt. Đây là hai thửa đất tốt ở phía tây thành, tổ truyền nhà họ Chu gìn giữ đã trăm năm, chưa từng nhượng cho ai. Nhưng tẩu là người trong nhà, phù sa không chảy ra ruộng ngoài, với tẩu mà nói ta chẳng hề luyến tiếc.”

Ta tuỳ ý liếc mắt nhìn qua, trên khế đất vẽ rõ: chính là hai khoảnh đất mặn kiềm, không gieo trồng được, xung quanh vắng bóng nhân cư, nói là đất hoang cũng chẳng sai. Còn hiệu son phấn của ta, mỗi tháng kiếm được trăm lượng, một năm doanh thu cũng đủ trang trải nửa năm chi phí của Chu phủ. Nàng đã thèm miếng bánh vàng ấy từ lâu.

Ta mỉm cười, không hề giận, lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu lên nhìn nàng:

“Em chồng là người khéo léo quản lý tiền bạc, giao cửa hiệu cho muội trông nom thì vô cùng thích hợp. Vậy thế này, ta còn có một nhà kho chứa vàng thỏi đổi từ dòng bạc mấy năm nay, cũng giao luôn cho muội quản lý, muội thấy có được không?”