Đọc truyện NHA THỰC - THỨC ĂN CHO QUẠ – Chương 5: Đêm Thọ Yến: Chiếc Vòng Vàng và Bóng Ma Tham Lam.

Mặt mày mẹ chồng đỏ bừng, vội vã tạ lỗi, đưa hộp gấm dâng cung nữ. Nhưng Thái hậu chẳng vội mở, chỉ ngẩn ngơ dán chặt mắt vào ngực ta rồi bất thình lình nói:

"Đứa bé ngoan, ngươi lại gần đây, để ai gia nhìn kỹ một chút."

Ta đưa mắt nhìn mẹ chồng, thấy bà gấp gáp gật đầu thì đành bước lên.

"Quả nhiên là Phật cốt…" Thái hậu thì thầm, tay đưa ra nửa chừng lại thu về, trong đôi mắt già nua dâng lên một tia thèm khát khó che giấu.

"Ai gia từng nhiều lần tìm kiếm, mong cầu mà chẳng gặp, hóa ra lại ở trên người ngươi sao?" Nói rồi, bà lập tức đổi sắc mặt, nở nụ cười hòa nhã, "Này đứa bé ngoan, bảo vật này ngươi có được từ đâu?"

Ta cúi người đáp:

"Bẩm Thái hậu, tiểu nữ may mắn được Tuệ Vân thiền sư chỉ điểm, Phật cốt ấy chính là được người tặng cho hai năm trước."

Sắc mặt Thái hậu bỗng chốc sa sầm. Ta còn đang đoán ý sau nét trầm ngâm ấy, thì có cung nữ lặng lẽ đến gần, ghé vào tai ta nói khẽ:

"Thái hậu từng cầu khẩn Thiền sư nhiều lần, muốn đem Phật cốt về cung phụng thờ, nhưng ngài ấy chưa từng gật đầu. Nương tử, ngay tại thọ yến, xin vì thể diện toàn gia mà thuận theo."

Dứt lời, nàng khẽ đưa mắt ám chỉ. Lần này, ta lại chần chừ. Bao nhiêu vật ngoài thân cũng đều có thể bỏ, riêng Phật cốt, sư phụ từng căn dặn, tuyệt đối chẳng được rời khỏi mình.

"Thái hậu thứ tội…" Ta cắn môi, vừa định cả gan khước từ thì mẹ chồng đã nhanh chân bước tới, bất ngờ giật mạnh Phật cốt khỏi cổ ta, cung kính dâng lên trước mặt Thái hậu:
"Thánh ân cao vời, chỉ bậc tôn quý như Thái hậu mới xứng đáng sở hữu thánh vật Phật cốt này."

Bà ta giơ cao ngang đầu, giọng điệu cung kính nịnh bợ. Mặt mày Thái hậu giãn ra, hớn hở sai cung nữ nhận lấy, khích lệ nói:

"Quả là ngươi được lòng ai gia nhất! Người đâu, ban ngồi! Ai gia muốn gần gũi hơn cùng vị thông gia này."

Mẹ chồng cười tươi rạng rỡ, vội vàng nhấc váy lên ngồi cạnh. Tiếng nhạc lại nổi lên, trong cung điện kim quang chói lọi, hương phấn vờn bay, tiếng cười tiếng ca dập dờn chẳng dứt.
Chỉ riêng ta vẫn đứng yên tại chỗ, ngây người bất động.

Không thích hợp. Thật sự không thích hợp.

Ta ngẩng đầu, mờ mịt nhìn xung quanh. Rõ ràng cảm thấy gông xiềng vô hình đã đè ép ta bấy lâu nay, trong khoảnh khắc ấy, ầm một tiếng, biến thành tro tàn.

9.

Thọ yến mãi đến đêm khuya mới tan. Mặt mày mẹ chồng hồng rực vì men rượu, tay vén ống tay áo rộng, cố tình để lộ chiếc vòng vàng Thái hậu vừa ban tặng, được cung nữ dìu đỡ lên xe bò. Ta theo sau ngồi xuống, trong lòng vẫn ngẩn ngơ chưa tỉnh.

Xe bò lắc lư khởi hành. Mẹ chồng ngả đầu vào chiếc gối nhỏ, liếc xéo ta:

"Ối, còn tiếc nuối à? Nếu chẳng phải Thái hậu tinh mắt, đến giờ ta còn chẳng biết ngươi mang thứ quý giá như vậy trên người!"

Đầu ta mụ mẫm, nghe bà nói liền quay sang nhìn gương mặt bà phấn son trát dày, xấu xí trắng bệch như hồ.

"Nếu Tuệ Vân đã là ân sư của ngươi, sao hôm ta đến chùa Định Quốc mua tượng Phật vàng, ngươi chẳng hề ngăn cản?"

Mẹ chồng lại hừ lạnh, "Một vật nhỏ xíu mà ngốn đến một ngàn lượng! Tuệ Vân đã cho ngươi cả Phật cốt, nếu ngươi đến cửa xin, lẽ nào còn lấy bạc của ngươi?"

Bà ta lại lải nhải, giọng điệu chua ngoa:

"Không làm chủ nên không biết củi gạo đắt đỏ quý giá thế nào. Con dâu nhà giàu còn chẳng bằng thứ tiện thiếp mua về với giá rẻ! Chẳng trách Cẩn Ngọc mắng ngươi như khúc gỗ, thật đúng là đồ đầu gỗ, không gõ thì chẳng ra hình!"


"Từ mai trở đi, sáng chiều thỉnh an không được chậm một khắc! Cơm ngày ba bữa trong phủ đều phải do ngươi tự tay nấu!"

Hôm nay bà ta được thể diện trong cung, hợm hĩnh đến mức đuôi vểnh lên đến tận trời, nào hay ánh mắt ta càng lúc càng trong suốt, càng lúc càng tham lam.

Ông trời ơi, sao hương vị trên người mẹ chồng lại đột ngột nồng thế này… Thơm hơn hẳn bất cứ gà vịt cá dê nào ta từng giết mổ! Nhất là khi bà ta hé môi ngáp, từ đôi môi nhăn nhúm ấy lại trào ra một luồng tanh hôi mục rữa khiến toàn thân ta ngứa ngáy run rẩy!

Cốc, cốc, cốc! Tiếng mỏ chim gõ trên mui gỗ vọng xuống dưới xe. Phu xe bên ngoài khó chịu chửi vài câu, nhắc nhở chúng ta:

"Phu nhân, thiếu phu nhân, ngoài này kéo đến một bầy quạ đó! Hai vị tuyệt đối đừng thò tay ra ngoài!"

"Được rồi, mau đánh xe đi!" Mẹ chồng hờ hững đáp, ngáp một cái, duỗi chân đặt trước mặt ta ra hiệu xoa bóp rồi xoay người lăn ra ngủ say.

Mẹ chồng vốn hơn ba mươi mới sinh Chu Cẩn Ngọc, giờ cũng đã già. Ta đưa tay ước lượng mấy lần, nghĩ thầm: người quả thực chẳng khác so với gà, càng già thịt càng dai. Nhưng điều đó không hề gì. Ít ra, lục phủ ngũ tạng vẫn còn mềm.

Về đến phủ, ta đang định vào bếp lấy dao thì chợt thấy Chu Cẩn Ngọc ngồi giữa đình trong vườn, trái ôm phải ấp, vừa uống rượu vừa cười đùa. Ta vội vã bước qua, liền bị hắn giận dữ quát:

"Tạ Linh Vận!"

Ta dừng chân, quay người lại, trên mặt lộ rõ vẻ khó hiểu:

"Phu quân có chuyện gì quan trọng ư?"

"Giả vờ! Dù ngươi có giả vờ cũng không lừa được ta!" Chu Cẩn Ngọc hất vỡ chén rượu, loạng choạng đứng lên, xô ngã cả gã sai vặt.

"Ta lăn lộn ở chốn hoa trăng bao năm, đôi mắt này…" Hắn lè nhè, ngón tay chỉ thẳng vào ta, "…thật sự sáng như tuyết!"

Hắn lảo đảo tiến lại, đôi mắt say lờ đờ che đi tơ máu đỏ hồng.

"Ngươi thực sự không hiểu lòng người! Chẳng hiểu nhân tình! Ngoài mặt thì ngoan ngoãn nghe lời, nhưng trong thâm tâm lại hoàn toàn coi thường lão tử!"

Hắn gào khàn cả giọng:

"Ngươi… ngươi chính là một con quỷ dội lốt người, không máu không nước mắt. Tới đây để hại Chu gia ta!”

10.

Phía sau Chu Cẩn Ngọc, mỹ thiếp cùng đám gia nhân ai nấy cũng đều kinh ngạc. Ta cụp mắt, khẽ vén lọn tóc sau tai, mỉm cười mềm mại:

"Phu quân lại nói những lời say xỉn rồi."

Xem ra đêm nay đám quạ đen không được ăn rồi. Ta tiếc nuối thở dài, gọi gã sai vặt tới đỡ lấy hắn:

"Ban đêm gió lạnh, ngồi ở đầu gió uống rượu chỉ e ảnh hưởng đến thân thể. Mau dìu thiếu gia về phòng, nấu chén canh giải rượu cho hắn tỉnh lại đi."

Nói rồi quay sang mấy cô nương trẻ tuổi:

"Lời thiếu gia vừa nói đều là say sưa mê sảng, các ngươi nhớ ngậm chặt miệng. Đừng để nghe một chữ nào truyền ra bên ngoài, hiểu chưa?"

Các nàng đều là người Chu Cẩn Ngọc lần lượt nạp vào mấy tháng gần đây. Một là người đàng hoàng, hai là kỹ nữ thanh lâu, tuổi chừng mười sáu mười bảy, mặt mày xinh xắn, da thịt nõn nà. Ha nữ tử kia khôn ngoan, nghe vậy thì lập tức cúi đầu đáp vâng. Riêng tiểu thiếp xuất thân đàng hoàng, lại ỷ có được sủng ái nhiều hơn thì ngẩng mặt, liếc ta trừng trừng.

"Quyên Nhi…" Một xướng nữ bên cạnh toan kéo nàng nhưng bị nàng hất tay, giận dữ né ra như tránh ôn dịch:

"Đừng chạm vào ta! Đồ tiện nhân không biết xấu hổ!"

Nàng vừa mắng, vừa gắng sức chà xát cánh tay mình vừa suýt bị nắm lấy. Ta nheo mắt, ngắm kỹ từ đầu đến chân, rồi trong lòng khẽ cười thầm: thì ra chính là nàng ta. Kẻ từng đoạt phần ăn của ta.

"Đem cả những món kia và chỗ này chưa động đũa, bưng hết vào phòng ta!"

Quyên Nhi chỉ tay hất hàm sai khiến gia nhân, hoàn toàn chẳng xem ta ra gì. Gia nhân sợ nàng, vội vàng dọn từng đĩa cua ngâm rượu, tôm hấp, thịt viên phủ trứng, lại xách cả bình rượu còn nóng, nối đuôi đưa nàng rời đi.

Chu Cẩn Ngọc cũng bị kéo theo về phòng nàng. Ta đứng đó, lặng yên nhìn theo bóng lưng ngạo nghễ vênh váo kia, khóe môi không sao kìm nổi nụ cười chờ mong. Non mềm, nõn nà như dê con mới lớn… Đích thực là món hợp khẩu vị nhất.