Đọc truyện NHA THỰC - THỨC ĂN CHO QUẠ – Chương 3: Cuộc Gặp Gỡ Đầy Thách Thức Với Chu Tước Nhi.

5.

Chỉ mới giết một con gà, Phật cốt nơi ngực ta đã tự động nóng rát, in dấu đỏ hừng hực. Dẫu là thế, ta vẫn khắc ghi lời sư phụ Tuệ Vân căn dặn, không dám tùy tiện tháo xuống.

Đêm đến, quả nhiên Chu Cẩn Ngọc không về. Ngược lại, Chu Tước Nhi bế đứa con trai nhỏ, lả lướt mà đến. Nàng vốn là tiểu thiếp được nạp vào cửa trước ta. Vào phủ đã hơn hai năm, sinh cho Chu gia một trai một gái. Con gái lớn Chu Anh, nàng chẳng ngó ngàng đến, giao hết cho vú nuôi; ngày ngày chỉ ôm chặt thằng bé, lượn lờ trong phủ khoe khoang.

Nghe đâu vốn xuất thân từ gia đình lương thiên ở phương Bắc, nhà nghèo, bị cha bán vào yên hoa quán. Mãn hạn một năm, bị Chu Cẩn Ngọc trong lúc ăn chơi để mắt tới, từ đó nuôi dưỡng làm ngoại thất. Về sau mang thai, nàng khóc lóc dây dưa, ép hắn bất chấp lời chê cười mà rước vào cửa.

Tuy cha mẹ chồng không ưa thích nàng, song thương cháu ruột nên cũng nới tay với nàng, đối xử với nàng cũng có vài phần tử tế. Bởi vậy mà Chu Tước Nhi ngày càng kiêu căng ngạo mạn. Nàng bước vào khi ta vừa toan cầm đũa.

“Ối chà, tỷ tỷ đang ăn thứ gì ngon thế?” Giọng nàng còn mang theo âm điệu phía bắc, lại bén nhọn do thường hát xướng.

Ta đặt đũa xuống, ngồi ngay ngắn, khẽ gật đầu:

“Muội muội đến à.”

Nàng chẳng đợi ta mời, tự nhiên ngồi ngay ở chủ vị.

“Ối, canh gà hầm thật là tươi ngọt. Tiếc thay trái tim của thiếu gia chỉ một lòng đặt ở nữ nhân ngoài phủ, đến hương thơm này cũng chẳng ngửi thấy.”

Nói đoạn, nàng giả bộ thở dài rồi đưa thằng bé trong lòng cho ta, cười nói:

“Ngoan, mau tới ôm mẹ cả một cái nào. Nàng chưa có con trai đâu, ngày ngày thèm được bế con đến nhỏ dãi đấy.”

Đứa bé chưa tròn một tuổi, da non thịt mịn, mềm nhũn như không xương. Toàn thân ta cứng ngắc, cẩn thận ôm lấy. Nhưng chẳng hề nảy sinh chút tình mẫu tử, ngược lại cảm thấy thằng bé chảy nước miếng ròng ròng trông rất bẩn thỉu. Song đó cũng là “Không đúng”.

Ta đành nặn ra nụ cười giả, vờ dịu dàng chìa tay ra trêu chọc. Còn nàng thì như quỷ đói, một bên cười, một bên bưng cả bát canh gà đầy ắp, ừng ực húp cạn đến đáy. Người từng chịu đói, ăn uống đều như thế cả. Thuở nhỏ, ta từng thấy cảnh tượng ấy tại lều phát cháo bên ngoài chùa Định Quốc. Một bát cháo loãng trắng nhạt, trong mắt kẻ tị nạn chạy về phương Nam lại quý như mỹ vị hiếm có trên đời.

Khi ấy, sư phụ Tuệ Vân dắt ta đi khắp nơi, trị thương cho mọi người, siêu độ người chết. Đôi mắt từ bi rơi lệ mà nói với ta: “Chúng sinh đều khổ.”

Quả thực là khổ sở.

Ngoài mặt ta tán thành, trong lòng lại chẳng ngăn được suy nghĩ: Vậy gạo thóc dùng để nấu cháo, tiền mướn người, là từ đâu mà có? Đừng giả bộ nhân từ nữa.

Ác niệm vừa nảy sinh, bảo ấn hoa sen trên trán ta liền tự động hiện ra, nhói buốt đến choáng váng cả đầu óc. Sư phụ Tuệ Vân liếc mắt nhìn ta, ánh mắt như vừa không cam lòng, vừa đau xót, lại như đã biết trước số kiếp bi thương chẳng thể vãn hồi.

6.

Ta vẫn thường tự nhắc mình: không được phạm sai lầm.

Như lúc này đây, Chu Tước Nhi ra oai, một hơi uống cạn nồi canh gà ta hầm riêng cho Chu Cẩn Ngọc. Ta chỉ khẽ cười nhạt rồi hỏi nàng:

"Ăn xong chưa? Còn muốn thêm nữa không?"

Chu Tước Nhi ợ một dài, lấy tay áo quệt miệng, ôm con trở về lòng ngực rồi đắc ý rời đi. Ta thì tùy tiện ăn chút cơm nguội thức lạnh rồi bảo nha hoàn dọn sạch, bản thân thì rửa tay đốt hương, ngồi xuống chép kinh Phật.

Bản kinh này là chép cho mẹ chồng. Từ sau cuộc Nam độ, Phật học thịnh hành trong giới sĩ phu, dịch kinh, giải thiền ngữ đều trở thành thú vui của dòng dõi sĩ tộc. Ngay cả cha chồng cũng không ngoại lệ. Để lấy lòng trượng phu, mẹ chồng sai ta mỗi ngày dùng bút ngòi vàng chép một bản kinh Phạn cho bà.

Trước kia việc ấy nhỏ nhặt chẳng tính là gì. Nhưng chẳng hiểu sao đêm nay, tay cầm bút của ta vẫn luôn run lẩy bẩy, chữ Phạn viết ra xiêu xiêu vẹo vẹo, chằng chịt như bị ác khí quấn quanh. Mồ hôi đổ đầy trán, buộc ta phải dừng lại. Lúc đưa tay lên lau mồ hôi mới ngửi thấy mùi tanh của thịt hãy còn vương trên lòng bàn tay.

Đúng khi ấy có một trận gió đêm ào tới, thổi bật tung cửa sổ. Ta ngẩng đầu lên, thấy một hàng quạ đen đậu trên tường ngoài, đôi mắt đỏ au như hạt đậu lập lòe quỷ dị trong bóng tối. Chúng đối mắt với ta, mỏ chim chợt ngoác ra như đang cười.

"Thiếu gia! Ôi chao thiếu gia, về đến nhà rồi! Ngài đừng gây ầm ĩ nữa!"

Một đám gã sai vặt dìu Chu Cẩn Ngọc bước vào, tiếng mở cổng làm lũ quạ giật mình bay tán loạn. Ta trấn định, sai người đưa hắn vào trong, bảo nhaa hoàn bưng nước nóng đến. Dù sao gã sai vặt cũng là hạ nhân, cũng không dám nhiều lời làm càn trước mặt ta, chỉ cúi đầu nói:

"Thiếu gia uống say, miệng lảm nhảm, mong phu nhân chăm sóc nhiều hơn."

Ta gật đầu cho bọn họ lui xuống, tự tay cởi giày, tháo tóc, gỡ bỏ thắt lưng cho hắn. Mặt mày tên lãng tử ấy đỏ bừng, nồng nặc rượu hèn cùng phấn sáp rẻ tiền, nằm vắt trên giường như bùn nhão, vừa gãi cổ gãi ngực ướt đẫm mồ hôi, vừa lè nhè:

"Mỹ nhân! Cởi một lớp áo, gia thưởng cho nàng… một lượng bạc! Hê hê! Cởi! Tiếp tục cởi đi! Cho gia… hộc… sờ cặp chân non mịn của nàng nào…"

Nước nóng đưa tới, đám nha hoàn tuổi nhỏ bị những lời thô tục làm cho mặt mày đỏ lựng, lập tức quay người đi. Ta bảo họ ra ngoài, tự tay vắt khăn, kiên nhẫn lau chùi cho hắn. Nào ngờ tay vừa chạm, hắn liền kéo ta ôm chặt, cười sỗ sàng:

"Mỹ nhân, hề hề, nàng là ai?"

"Phu quân, ta là Linh Vận." Ta dịu giọng đáp "Phu nhân mà ngài cưới về."

"Phu nhân à?" Hắn nhíu mày, như lục lọi toàn bộ đầu óc, lâu lắm mới tìm ra một góc ký ức có bóng hình ta. Tức thì chán ghét, thô bạo xô ngã:

"Cút! Nữ nhân đầu gỗ vô vị, ai cho ngươi lại gần ta!"

Ta không phòng bị, bị hắn hất ngã xuống đất, lật cả chậu nước nóng vừa mới pha. Nha hoàn nghe thấy tiếng động vội vàng chạy vào, thấy ta ngồi bệt trong vũng nước dơ bẩn, toàn thân ướt sũng, đuôi tóc cùng váy kéo lê dưới đất, vô cùng nhơ nhớp.

"Phu nhân!"

Nha hoàn hốt hoảng dìu ta dậy, định thay chậu khác hầu hạ nhưng ta gạt đi. Ta cúi người nhặt chiếc khăn sũng nước, chẳng thèm vắt khô, thẳng tay quệt vào mặt Chu Cẩn Ngọc, chà tới chà lui thật lâu. Cho đến khi cả gương mặt hắn bị ta cọ thành nhơ nhớp đen ngòm, nước bẩn từ mũi miệng tràn vào, hắn mới giật mình bừng tỉnh.

"Oa a… Phì phì phì! Nữ nhân thối tha, ngươi làm gì vậy!"

Hắn nôn mửa một hồi, tức giận chất vấn ta Trong ánh mắt hoảng hốt của nha hoàn, khóe môi ta nhếch lên nở một nụ cười ngoan hiền, dịu giọng thưa:

"Hầu hạ ngài tỉnh rượu mà, phu quân đại nhân."