Đọc truyện NHA THỰC - THỨC ĂN CHO QUẠ – Chương 4: Bão tố trong gia đình: Chu Cẩn Ngọc lâm nguy.
7.
Đêm ấy, Chu Cẩn Ngọc loạng choạng lăn khỏi giường, chạy mất dạng. Ta chẳng lấy làm giận. Chỉ ôm tấm chăn mới sang phòng bên, bình yên đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, lúc ta đứng ngoài phòng cha mẹ chồng để thỉnh an, nghe trong đó tiếng tranh cãi mới biết nhà họ Cố đã tụ hợp các ngôn quan Ngự Sử đài, dâng tấu buộc tội Chu Cẩn Ngọc ngay trước ngự tiền.
Nhà Cố vốn là sĩ tộc Hà Đông, từng hết lòng hỗ trợ tân đế Nam độ, có công phò tá Tân đế. Trưởng nữ nhà họ Chu là Chu Ngọc Loan nhập cung phong Phi, vị thế sánh hàng cửu khanh; còn đích nữ nhà họ Cố thì sớm được phong Quý nhân, phẩm vị tam công. Cùng là hoàng thân quốc thích, song thế lực Cố thị lại trội hơn Chu gia một bậc.
Hôm qua cha chồng nhờ ân sủng của Nam thần, chẳng thèm để tiểu tử Cố gia vào mắt. Nào ngờ hôm nay bị sỉ nhục giữa triều, mặt mũi chẳng còn, tức tốc hoảng hốt. Mà khốn đốn thay, chính đêm qua Chu Cẩn Ngọc lại vùi đầu ăn uống hoa tửu, căn bản đã quên cả chuyện điểm danh, càng khiến thiên hạ có cớ mỉa mai.
Đám ngôn quan phần lớn cũng mang gốc phương Bắc, tính khí cứng rắn, trong mắt chẳng dung nổi hạt cát. Những năm qua phải chịu sự chèn ép từ sĩ tộc phương Nam, nay gặp dịp, sao có thể bỏ qua? Chu Cẩn Ngọc đúng là tự dâng mình lên miệng hổ.
"Một đám chó đói đến phát điên bắt gặp miếng thịt, há lại chẳng cắn xé sao!" Giọng cha chồng giận dữ vọng ra từ sau song cửa, "Ta thấy, chi bằng mau để nhi tử ngoan của bà lột sạch xiêm y, đến trước cửa lớn Cố phủ mà chịu đòn tạ tội đi! Nếu liên lụy đến ta, liên lụy đến Ngọc Loan trong cung thì mấy cái mạng của nó còn không đủ đền!"
Trong phòng vang lên tiếng khóc của mẹ chồng, chỉ lặp đi lặp lại:
"Biết làm sao cho phải đây! Biết làm sao cho phải đây!"
Ta đang ngẩng đầu ngắm mây thì nghe thấy bà bất ngờ gọi:
"Linh Vận có đó không?"
Ta lập tức đáp: "Có, con dâu xin thỉnh an phụ mẫu."
Mẹ chồng ho một tiếng, sai người mở cửa, gọi ta vào. Bà ấy nắm tay ta, nước mắt lưng tròng, nghẹn giọng nói:
"Con dâu ngoan! Ta biết ngay mà, đám quý nữ trong chốn kinh thành này, chỉ có con là tính tình hiền thuận nhất. Cẩn Ngọc nhà ta vốn bị ta nuông chiều đến mức hư, từ bé chẳng được dạy dỗ, hai năm qua khiến con chịu không ít uất ức…"
"Không có, không có, mẫu thân nói nặng lời rồi." Ta vội vàng đáp.
"Đứa bé ngoan…" Mẹ chồng lau nước mắt, lại siết chặt tay ta, "Linh Vận à, nhà con cũng vốn là thế gia phương Bắc, có quen biết cùng Cố thị. Nay con thử nhờ cha mẹ thay ta cầu tình, chỉ cần họ chịu bỏ qua, tiền bạc vàng ngọc, ruộng đất khế ước, đều có thể dâng. Chỉ mong giữ chút mặt mũi cho phủ Quốc công, đừng để phụ thân con và Ngọc Loan trong cung bị vạ lây."
Ta trầm ngâm, không hề lên tiếng. Khi ấy cha chồng khẽ hắng giọng chen vào:
"Chuyện này do nghiệt súc kia gây ra, chẳng thể quá nhún nhường. Bạc vàng thì được, nhưng điền sản khế ước là căn cơ tổ truyền của Chu gia, chớ dại đem ra bàn với Cố phủ."
Gia chủ đã nói, tức như đinh đóng cột. Ta mỉm cười nhu thuận, dịu dàng thưa:
"Vâng, hôm nay sẽ về nhà, thỉnh cầu gia phụ."
8.
Mẹ chồng vốn định bảo Chu Cẩn Ngọc cùng đi với ta, nhưng chẳng hiểu sao, hắn cứ chui rúc trong phòng tiểu thiếp, quyết chẳng chịu ló mặt ra ngoài. Ta đành một mình ngồi xe bò, trở về nhà mẹ đẻ. Vừa bước vào đã thấy cha ngồi trong phòng thở than bực dọc, nhìn thấy ta, mắt ông lập tức đỏ hoe:
"Vận nhi, cha hối hận vô cùng, không nên gả con cho cái tên súc sinh ấy!"
Mẹ ở bên vội vỗ lưng ông, buồn bã thở dài:
"Hôm qua chuyện ầm ĩ đến thế, e rằng nay mai cả kinh thành đều truyền khắp. Vận nhi, cha chồng mẹ chồng nhà con nói sao?"
Ta kể lại những gì cha mẹ chồng đã nói, cha vừa nghe đã giận đến mức thở không thông:
"Bọn họ còn có mặt mũi bảo ta đi cầu tình nữa ư!"
Ta lặng lẽ uống một ngụm trà, nhỏ nhẹ khuyên nhủ:
"Chẳng phải cha mẹ vẫn thường dạy con rằng: xuất giá thì phải phụng sự cha chồng mẹ chồng như trời đất, hầu hạ phu quân như thượng quân hay sao? Việc nhỏ này, con có thể giúp thì nên giúp, miễn đừng để hai nhà vì thế mà sứt mẻ hòa khí."
Cha mẹ cùng ngẩn ra, nghi hoặc nhìn ta, khẽ hỏi:
"Vận nhi, con không hề oán hận chút nào sao?"
"Oán cái gì đâu?" Ta trái lại cảm thấy rất lạ, "Danh tiếng của Chu Cẩn Ngọc từ trước hôn sự vốn đã thối nát, chẳng phải cha mẹ cũng đã tự tay đặt con lên kiệu hoa, đưa sang phủ ấy đó sao?"
Thấy nét mặt họ biến đổi, ta mới mỉm cười, dịu giọng:
"Đừng lo cho nữ nhi. Hai năm nay, lời chê bai gièm pha nghe mãi, con cũng quen rồi, sớm chẳng để vào lòng nữa. Chỉ có điều, dẫu sao chuyện lần này cũng khiến môn đình hổ thẹn, xin hai vị hãy lượng thứ cho."
Cha mẹ đưa mắt nhìn nhau, dưới ánh mắt bình thản mà lạnh nhạt của ta, đành cứng ngắc gật đầu. Thế là một cọc rắc rối lại tạm thời yên ổn.
Vài ngày sau, từ Chu phủ chở ra mấy rương vàng bạc, dưới cái nhìn hằn học đỏ mắt của em chồng, liền bị người hầu nhà họ Cố vui vẻ khuân đi hết. Chu Cẩn Ngọc bị phạt đóng cửa sám hối Mẹ chồng cũng phá lệ, cho phép ta khỏi phải xuống bếp thỉnh an.
Phong ba tranh chấp Nam Bắc vừa lắng xuống, triều đình lập tức bận rộn chuẩn bị thọ yến của Thái hậu. Thái hậu Mị Dung vốn xuất thân từ đất Sở. Trước Nam độ, trong cung Bắc triều bà chỉ là một tiểu Man phi không mấy ai để ý. Đến khi Cao Tổ băng hà, bà theo con trai về đất Giang Đông, trên đường đã nghe tin Lạc Kinh thất thủ, Tiên đế tuẫn quốc. Loạn lạc giữa đường, nhờ đại tướng quân Cố Thanh cùng em trai Cố Minh liều chết hộ vệ, đương kim Thánh thượng mới bình an đến Kiến Khang đăng cơ, Mị Dung cũng từ Thái phi bước một bước trở thành Thái hậu, hưởng tôn vinh tối thượng.
Lần này thọ yến, triều đình chuẩn bị cực kỳ long trọng. Nghe nói để hòa giải ân oán Nam Bắc, Thái hậu đặc biệt mời các nữ quyến trong phủ cùng tiến cung chúc thọ. Mẹ chồng nghe tin Thái hậu vốn mộ Phật lễ Phật, lập tức dặn em chồng xuất kho một ngàn lượng, đích thân chạy đến chùa Định Quốc rước về một tượng Phật vàng đế ngọc nhỏ như bàn tay, rồi đem cả cùng những cuốn kinh văn ta vẫn chép thường ngàp, gói vào hộp gấm mang đi làm lễ vật.
Bà vốn định dẫn em chồng theo, nhưng em chồng đợi gả đã lâu, chính nàng cũng tự thấy mất mặt nên đã kiên quyết từ chối. Thế nên, người cùng đi chỉ còn lại mỗi mình ta.
Trong điện Diên Thọ, oanh ca dập dờn, mỹ nữ như mây. Ta cùng mẹ chồng ngồi ở hàng bên trái dưới tay Thái hậu, phải ngẩng cổ hết sức mới có thể đối diện cùng bà. Sau màn ca vũ mở đầu, Thái hậu ôn hòa nói mấy lời về việc mong các nhà xóa bỏ thành kiến, hòa thuận kết giao. Rồi bắt đầu từ Trưởng công chúa, lần lượt dâng lên lễ chúc thọ.
Mẹ chồng vốn chưa từng thấy cảnh tượng lớn như vậy, từ đầu chí cuối căng thẳng không thôi. Đến lượt mình, chẳng may giẫm vướng tà váy, loạng choạng một cái. Ta vội khom người đỡ, chẳng ngờ khi cúi xuống, chiếc Phật cốt trên ngực trượt khỏi cổ áo, rơi đúng vào tầm mắt Thái hậu.