Đọc truyện NHA THỰC - THỨC ĂN CHO QUẠ – Chương 2: Cuộc Chiến Âm Thầm Trong Gia Tộc.
Sau bữa ăn, ta lại hầu hạ bọn họ súc miệng, dâng trà, toàn dùng thứ trà Mông Đỉnh Tuyết Nha ta mang từ nhà ngoại đến vốn là cống phẩm.
“Người Bắc các con, chú trọng nhất là chi phí ăn mặc.” Cha chồng uống xong, đặt chén xuống, thản nhiên nói, “Từ khi con vào phủ, lão phu cũng được thơm lây không ít.”
Ánh mắt mẹ chồng lập tức sắc bén, nhường mày nhìn ta rồi hừ lạnh khinh miệt. Ta hiểu ý tại ngoài lời của ông, cúi đầu đáp:
“Không dám. Phụ thân nhà con đều nhờ cha chồng mà có được vị trí nhỏ trong triều, sau này còn mong cha chồng nâng đỡ nhiều hơn.”
Lúc này Chu Vân Thăng mới mỉm cười, vuốt râu, có gia nhân dìu đi thay triều phục. Mẹ chồng nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt hỏi:
“Có phải Cẩn Ngọc lại lâu ngày không hề về phủ đúng không?”
Thấy ta gật đầu thì thở dài:
“Ài, ta từng khen con độ lượng, nhưng bản thân là thê tử, sao có thể không lo trượng ở nơi nào? Chẳng lẽ không cảm thấy không nhọc lòng chút nào sao? Nay Cẩn Ngọc cũng đã có chức vụ, nếu cứ như năm ngoái, tùy tiện đưa những nữ nhân chẳng ra gì vào phủ thì còn ra thể thống gì?”
Ta lập tức cúi người đáp phải. Mẹ chồng còn định răn dạy thêm thì gia nhân ngoài cửa vội vàng chạy vào nói:
“Phu nhân! Thiếu phu nhân! Mau tới tiền sảnh xem! Lão gia sắp đánh chết đại thiếu gia rồi!”
3.
Tiền sảnh ồn ào, hai đám người giằng co. Một bên là gia đinh của Chu phủ áo gấm đỏ thẫm, một bên là hạ nhân Cố phủ mình khoác lụa tím. Chu Cẩn Ngọc bị hai gia đinh ấn trên ghế dài, kêu la om sòm như quỷ khóc thần gào. Roi mây trong tay quản gia vung lên vun vút, bóng roi chập chờn trên không trung.
“Đánh! Đánh thật nặng cho ta! Nghiệt súc này sớm muộn cũng làm ta tức chết!”
Mặt mày cha chồng xám ngoét, ngồi trên chính đường quát lớn rồi quay sang vị công tử Cố gia ngồi ở ghế khách mà cúi đầu nhận lỗi:
“Là lão phu dạy con không nghiêm khiến nó không biết nặng nhẹ, đường đột xúc phạm tiểu thư quý phủ. Hiền chất cứ an tâm, hôm nay cho dù phải đánh chết nó, Chu phủ này cũng phải cho quý phủ một lời giải thích chính đáng.”
Gương mặt vị công tử Cố gia công tử tuấn mỹ mà lạnh tựa sương, không nói một lời nào. Chúng ta còn chưa tới, từ xa đã nghe tiếng kêu la thảm thiết chẳng khác tiếng heo bị chọc tiết là bao. Nhưng vừa bước vào, chỉ thấy thương thế trên lưng hắn chẳng lấy gì là nặng. Quản gia lăn lộn trong phủ đã nhiều năm, đã trở thành cáo già tinh ranh; roi tre vung ra như sấm dậy nhưng thật sự đánh lên thịt lại còn nhẹ hơn mưa bụi. Rõ ràng là Chu Cẩn Ngọc đang giả vờ giả vịt..
“Có chuyện gì thế này!” Mẹ chồng hốt hoảng, chưa hỏi han đã nhào tới ôm lấy con trai, vừa khóc vừa la:
“Lão gia! Chẳng lẽ có chuyện gì không thể từ từ nói hay sao? Sao lại động đao động thương như vậy!”
Cha chồng vẫn nghiêm sắc mặt, ánh mắt liếc sang gã sai vặt bên cạnh con trai. Gã sai vặt lập tức quỳ sụp xuống, run rẩy nói liền mấy câu:
“Lỗi tại tiểu nhân! Lỗi tại tiểu nhân! Đêm qua thiếu gia đến bờ sông Liễu ngắm đèn, chính tiểu nhân vùng về, nhận nhầm Cố tiểu thư thành cô nương quen biết nên mới khiến thiếu gia lỡ tiến đến mạo phạm! Lão gia, phu nhân, muốn đánh cứ đánh tiểu nhân, chuyện này đều do tiểu nhân mà ra, tuyệt đối không liên can đến thiếu gia!”
“Nghe đi! Các người nghe cho rõ chút đi!” Mẹ chồng nắm lấy cớ ấy, một mực che chắn trước quản gia, lớn tiếng nói:
“Ai dám động thêm roi nào vào con ta, ta quyết không bỏ qua!”
Lời ấy nào phải nói với quản gia, rõ rành rành là nhắm vào Cố gia. Cố công tử nghe xong, sắc mặt đen như đáy nồi, lạnh lẽo đứng dậy, trầm giọng:
“Thế bá phụ, thế bá mẫu, nếu các người đã thiên vị đến thế, vậy đừng trách Cố gia chúng ta không giữ tình riêng.”
Nói đoạn, giận dữ dẫn người bỏ đi. Bước chân hắn vừa mới khuất, Chu Cẩn Ngọc đã bật dậy từ ghế dài, đẩy phắt mẹ chồng qua một bên, để gã sai vặt chỉnh lại y phục.
“Cha, mẹ, thế này coi như xong rồi chứ? Con còn phải đi uống hoa tửu nữa.”
Mặt mày phấn trắng, mắt hoa đào, thân hình vì triền miên tửu sắc mà gầy guộc tái nhợt, cà lơ phất phơ đứng đó chẳng khác nào con vịt bệnh.
“Ngươi cứ thế mà mất mặt đi cho ta!” Cha chồng đập bàn cái rầm, song chẳng hề cản lại mà chỉ lạnh lùng nói:
“Chớ quên phải đến Đông cung điểm danh đúng giờ!”
Nam triều mới được dựng lên, để an lòng các sĩ tộc bản địa, bất luận tài cán ra sao, đều được phong quan trước. Chu gia vốn là đại tộc Giang Nam, trưởng nữ Chu Ngọc Loan vì dung mạo kiều mỵ sớm nhập cung làm phi. Từ đấy, Chu gia từ phú hộ bản địa liền một bước biến thành hoàng thân quốc thích, phong công tước, ban phủ đệ, hiển hách đứng hàng danh môn vọng tộc thứ hai Giang Nam.
Cha chồng Chu Vân Thăng vào triều làm Nhất phẩm Tư không, còn Chu Cẩn Ngọc cả ngày chìm đắm trong tửu sắc, là tên phế vật chơi bời lêu lổng cũng được phong làm Trung thứ tử* của Thái tử, ngày thường chỉ lêu lổng theo sau Tiểu thái tử. Nếu không muốn đi, chỉ cần trước giờ Dậu đến Đông cung lộ diện, trên kia cũng nhắm mắt cho qua. Dẫu sao kẻ có tài đều bận chẳng ngơi tay, chẳng ai rảnh quản mấy công tử vô dụng ấy.
Lời dặn của cha chồng, hiển nhiên là Chu Cẩn Ngọc nghe chẳng lọt tai. Hắn chỉ ậm ừ cho có lệ rồi phủi quần áo, vênh váo bước ra ngoài. Nắng đã lên cao, cha chồng cũng ung dung vào triều. Mẹ chồng đều chẳng được vừa ý ở cả chồng lẫn con, bèn quay sang ta mà giận dữ trút giận.
“Còn không mau đi hầm nồi canh gà, tối mang đến bồi bổ cho phu quân ngươi thật tốt!”
Ta ngoan ngoãn vâng lời. Trong lòng lại thầm nghĩ: Canh gà ư? Tốt lắm. Ta thích nhất là giết gà.
(*) Trung thứ tử: Quan lại thuộc phủ Thái tử, phẩm cấp không cao, chủ yếu hầu cận, lo việc thường ngày cho Thái tử. Có thể hiểu nôm na là “thị quan hầu cận Thái tử”.
4.
Không rõ vì cớ gì, từ tấm bé ta đã có một ham mê khó mở miệng mà nói thành lời. Sư phụ Tuệ Vân thường giảng pháp cho ta, nói rằng: Hết thảy chúng sinh đều có Phật tính, cần lấy từ bi làm gốc, không được khởi sát niệm. Lời thì ta hiểu, song tâm lại chẳng ngộ được.
Trong phòng bếp, ta vừa nghĩ vừa bẻ gãy cổ gà sống. Hít lấy mùi máu tươi vương nơi khoé miệng nó, trong vị tanh lại có hương say khiến ta mê mẩn chẳng rời. Quá đỗi thơm tho rồi.
Mặt mặt ta hiện vẻ say mê, đôi má đỏ hây hây, trái tim trong ngực đập thình thịch như muốn phá lồng mà ra. Dùng nước sôi dội lông rồi tự tay moi ruột. Tim, phổi, gan tía nhạt còn nóng, mềm trơn trong lòng bàn tay. Cuối cùng vung đao chặt nát cả da lẫn xương. Lưỡi dao sắc bén lướt qua lớp thịt non, chấn động vụn vặt truyền theo chuôi dao khiến toàn thân ta rùng mình mà lại sảng khoái.
Thế nhưng… đó lại là “Không đúng”.
Ta vừa hưởng thụ lại vừa áy náy. Chờ nước sôi, bèn bỏ từng khối thịt vào nồi, còn mảnh vụn xương da thì tung cho bầy quạ ngoài hiên. Sau đó, chống cằm bên cửa mà thở dài tiếc nuối.
Thuở còn ở nhà mẹ đẻ, ta chẳng phải xuống bếp, nào biết cảm giác sát sinh lại có tư vị thế này. Đến Chu phủ, như thể cửa ngõ tâm ma bỗng hé mở. Giết gà, giết cá… một lần khoái trá nhất là khi ta hạ thủ con dê non còn kêu be be. Khi nó phun máu, ngã lăn, toàn thân co giật, ta chẳng sinh chút thương hại, chỉ cảm thấy tươi mới. Dê nhỏ chưa cao đến nửa thân người, một nhát là có thể lấy mạng.
Thế còn người thì sao? Ý niệm ấy chợt vụt lên, trong bữa ăn, đầu lưỡi ta tham lam liếm vòng qua môi, đôi mắt khép hờ đảo qua từng người già trẻ trong Chu phủ.