Đọc truyện NHA THỰC - THỨC ĂN CHO QUẠ – Chương 1: Phật Cốt Nơi Ngực: Cuộc Đời Mòn Mỏi Trong Địa Vị.

Ta là đích nữ danh môn, tính tình lãnh đạm, thanh tịnh vô dục. Vốn dĩ nên được thánh tăng Quốc tự thu làm môn đồ, sớm tối hầu hạ thanh đăng cổ Phật.

Chỉ vì song thân ham hư vinh, cưỡng ép ta phải gả cho kẻ phong lưu phóng đãng nhưng môn đăng hộ đối như trưởng tử phủ Quốc công.

Trước ngày xuất giá, thánh tăng bùi ngùi thở dài, tặng ta một đoạn Phật cốt, dặn dò lúc nào cũng phải mang theo, không thể rời khỏi người.

Vào phủ rồi, phu quân trước nghênh tiểu thiếp, sau cưới chính thê; ta chẳng hề để tâm, bà cô khen ta biết coi trọng đại thể. Phu quân đùa giỡn gia quyến của đồng liêu, bị Ngự sử đài dùng bút mực cùng lời lẽ công kích, ta cũng chẳng bận lòng, bà cô lại khen tính tình ta ôn hòa.

Em chồng nắm giữ sổ sách trong phủ, miệng nói ta thanh cao, không nên để mùi tiền bạc làm vấy bẩn thân mình. Mẹ chồng ép ta sáng tối thỉnh an, mọi việc đều phải tự tay làm lấy, muốn ta làm gương cho hàng mệnh phụ.

Đến yến quốc, Thái hậu trông thấy Phật cốt nơi trước ngực ta, một mực muốn giành lấy. Mẹ chồng vội vàng gỡ xuống, hai tay dâng lên, nịnh bợ hết mực.

Lúc ấy, rốt cuộc ta cũng cười rộ lên vì được giải thoát. Hai mươi năm qua rồi, con lừa trọc c,h,ế,t tiệt, để xem ông còn lấy gì áp chế tà khí trên người lão nương!

1.


Gần đây, trong viện thường có đàn quạ đen kéo đến thành đàn.


Ta vẫn trấn định thong dong, cổ tay khẽ nhấc, ngồi trong đình hóng gió khâu vá. Từ khi vào phủ Quốc công, mẹ chồng ngày ngày giáo huấn, bắt ta tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận khuê môn, chớ lười nhác, chớ kiêu căng, hầu hạ trượng phu, hiếu kính cha mẹ chồng, mọi chuyện đều phải tự tay làm lấy. Mỗi lần như vậy, ta vừa mỉm cười đồng ý còng đã có đại nha hoàn mang y phục rách rưới hoặc sờn chỉ đến, bảo ta khâu vá

Hai năm trong phủ, trước sau ta đã khâu không dưới trăm kiện. Nhưng chưa từng thấy có ai mặc lại. Mẹ chồng chẳng nhắc đến, ta cũng chẳng hỏi lại. Mỗi lần đại nha hoàn đưa đến, ta vẫn ung dung mỉm cười, cầm kim chỉ mà thêu. Lâu dần, trong phủ đều truyền tai nhau rằng, ta đường đường là đích nữ danh môn mà tính nết nhu hòa, thanh đạm như cúc, chẳng hề có chút tính tình của đại tiểu thư. Bởi thế, từ trên xuống dưới càng thêm khinh nhờn.

Song cũng chẳng trách được ai, ta vốn sinh ra đã như vậy. Mẫu thân kể rằng, năm Lạc Kinh bị vây hãm, bà mới mang thai ta. Người bắc nam độ, từ Lang Gia đến Hội Kê, dọc đường thây phơi hàng vạn, máu chảy thành sông. Qua nửa năm dài, vừa qua khỏi Kiến Khang thì ta chào đời.

Đêm ta được sinh ra, cuồng phong nổi dậy, quạ đen khắp thành kéo ra, cánh đan cánh tụ lại thành một mảng mây u tối dữ tợn trên trời cao. Cảnh tượng kỳ lạ ấy đã dẫn thánh tăng chùa Định Quốc là Tuệ Vân đến.

Lúc ta chui ra từ bụng mẹ cũng chẳng khóc tiếng nào, chỉ mở đôi mắt đen như mực, ngơ ngác nhìn người lớn đứng khắp phòng. Tuệ Vân trông thấy thì tức khắc rơi lệ, nói ta có duyên cùng cửa Phật, khuyên phụ mẫu gửi ta vào chùa, làm đệ tử cuối cùng, suốt đời đồng hành cùng Phật cổ thanh đăng.

Song phụ mẫu ta không đồng ý. Ta là đích nữ của Tạ gia, sao có thể vừa sinh ra đã vào cửa Phật? Tuệ Vân thở dài một tiếng bất đắc dĩ, lập tức kết ấn hoa sen trên trán ta, nói có thể bảo hộ ta mười tám năm thanh tâm quả dục. Từ đó, ta không còn biết nổi giận là gì.

Phụ mẫu dạy ta học thơ, ta học; dạy ta tập vẽ, ta vẽ. Phụ mẫu bảo ta là quý nữ danh môn, bất luận khi nào cũng phải giữ thân phận, xử xử với mọi người khoan hòa độ lượng, trên dưới đều có lễ, phải hiền lương thục đức. Mọi lời dạy, ta đều tuân theo.

Đến đêm trước ngày xuất giá, nghe rằng tiểu công tử mới vừa kết hôn ước đã gấp gáp không chờ nổi mà rước tiểu thiếp vào phủ. Chu gia giấu đến hôm nay mới lộ ra. Mặt mày phụ mẫu u ám, băn khoăn hỏi ta, có còn muốn kết mối hôn sự này hay không? Việc lớn trong nhà cũng chẳng tới phiên ta định đoạt, họ đã không thẳng thừng từ chối, ắt là đã quyết tâm thành hôn rồi. Vậy nên ta mỉm cười nói:

“Đương nhiên rồi. Người Bắc ở Hội Kê vốn là khách, cha mẹ gả con vào Chu phủ, chính là muốn dùng hôn nhân giúp Tạ gia vững gốc nơi đây. Gia đình đặt lên trước cái tôi tính đến sau, việc công trước việc tư sau, đạo lý này con hiểu.”

Phụ mẫu mừng rỡ gật đầu, lau nước mắt tiễn ta ra cửa. Khi ấy, còn chưa đầy một tháng nữa là đến sinh nhật mười tám tuổi của ta. Trước lúc đi, thánh tăng đặc biệt tới cửa, tặng ta một đoạn Phật cốt đã thờ nhiều năm ở chùa Định Quốc. Râu tóc ông bạc trắng, diện mạo khô gầy như vỏ cây mục, đôi mắt sáng quắc chan chứa từ bi lẫn lo âu, dặn dò ta:

“Linh Vận, phải luôn mang theo, không được phép rời khỏi người.”

Ta cúi đầu, trấn an ông:

“Đệ tử ghi nhớ.”

Song Phật cốt đặt nơi ngực vừa chạm đến da thịt đã như muốn thiêu đốt ta, thực sự nóng rẫy.

2.


“Đi đi! Đi đi! Lũ quái quỷ điềm gở, sao cứ tụ vào trong viện thế này!”


Em chồng Chu Kim Phượng chống nạnh, đôi mắt như tam giác treo ngược, quát gia nhân xua đuổi đàn đen đậu trên tường. Nàng đã nhiều năm chưa gả, chỉ vì trời sinh tính khí mạnh mẽ ngược ngạo, ngôn từ cay nghiệt khiến nhóm con cháu sĩ tộc Nam Bắc đều chỉ nghe danh đã sợ mất mật, bởi thế mà hiếm có người mai mối tới cửa

“Chị dâu, lại khâu vá nữa sao?” Chu Kim Phượng giáo huấn gia đinh xong thì đi đến đình hóng gió, vừa cắn hạt dưa vừa cười hì hì nói:

“Đích nữ thế gia, quả nhiên hiền thục đảm đang, chẳng như ta, cả ngày gắn với bàn tính tiền bạc, người đầy mùi xâu tiền, đôi tay vụng về ngoài gõ bàn tính toán ra thì chẳng biết làm gì.”

Lời nói như khiêm nhường, kỳ thực từ khi ta bước chân vào Chu phủ, bề ngoài là thiếu phu nhân nhưng quyền thế lại chẳng bằng nàng. Chu Kim Phượng người cũng như tên, vốn là chỉ vàng tạo nên phượng hoàng , muốn nhổ một chiếc lông, tất phải lột cả da thịt.

Sổ sách trong phủ đều ở trong tay nàng, nửa năm nay ta không có lương bổng, muốn mua chút gì cũng phải lấy của hồi môn mà bù vào. Phu quân Chu Cẩn Ngọc không thích tính tình của ta, một tháng hiếm khi về chủ viện một hôm, dần dà, khẩu phần của ái thiếp đã gấp đôi của ta. Đến cả hạ nhân hầu hạ trong phủ cũng nhìn ra ta bị khắt khe.

Tiếng đồn đãi nổi lên nhiều, Chu Kim Phượng cũng cảm thấy không an ổn, lập tức cố ý chạy đến tìm đến phân trần:

“Chị dâu vốn là người ăn sương uống hoa, ắt hẳn chán ghét những thứ đồ mặn như rượu thịt. Phủ Quốc công lớn như vậy, nếu không tiết chế chi phí hằng ngày, sớm muộn cũng tiêu tán. Tiểu muội cũng chỉ lo cho phủ mà dhi tiêu tằn tiện hơn, chị dâu vốn hiền lương độ lượng, đừng để bụng những lời ong tiếng ve kia.”

Phật cốt nơi ngực nóng rát, ta vẫn ung dung mỉm cười, nắm tay nàng mà bảo:

“Từ nhỏ ta đã theo sư phụ tu Phật, vốn ăn chay, sắp xếp của muội vốn hợp ý ta.”

Chuyện truyền ra, kẻ dưới chẳng còn dám trách Chu Kim Phượng, mà đối với ta càng thêm lãnh đạm hơn là đồng tình. Ta vẫn đối đãi lễ độ, mỗi sáng gà gáy, tự tay chuẩn bị điểm tâm cho phu quân cùng cha mẹ chồng, lại đến viện vấn an khi sương còn chưa tan. Dù thế, mẹ chồng vẫn bắt bẻ, khi thì chê thịt muối quá mặn, lúc lại trách canh bí quá nhạt. Cha chồng Chu Vân Thăng ngồi một bên thong thả ăn, cũng không hề lên tiếng.