Đọc truyện MẨU CHUYỆN NHỎ NƠI THÂM CUNG – Chương 8: Những Nỗi Lo Âu Giữa Biên Cương và Tình Yêu.

Nói đoạn, hắn hất cái phất trần, sợi tơ quét ngang qua mặt ta. Ta vội đưa thêm bạc. Hắn mở túi gấm ra xem rồi ném trả lại:

“Xua đuổi ăn mày à? Không có bạc mà đòi tin tức gì?”

Ta cười nịnh nọt:

“Công công thấy bao nhiêu thì được?”

Hắn giơ bảy ngón tay.

“Bảy lượng sao?”

“Bảy mươi chín lượng!”

Ta vội vã cười lấy lòng:

“Công công, giá này có hơi đắt quá…”

Công công lạnh lùng trừng mắt:

“Đắt? Đắt chỗ nào? Đừng có mà nói bậy. Bao nhiêu năm nay vẫn là giá này. Muốn hỏi tin tức cũng đâu dễ dàng gì! Ta thấy cô cô hầu hạ trong cung đã lâu, còn chê bảy mươi chín lượng là đắt? Có đôi khi phải xem xét nguyên nhân từ chính mình đi, ở trong cung nhiều năm như vậy, có thực sự nghiêm túc phụng dưỡng hay không…”

Đúng là biết chặt chém người ta. Ta chẳng còn cách nào, đành nói sẽ quay về xoay xở thêm. Đúng lúc ấy lại nghe thấy có tiếng gọi:

“Sao Tôn công công lại ở đây?”

Là Văn Hiến ca ca mặc một thân triều phục. Công công vội xua tay cười:

“Ôi, Vương đại nhân đừng để ý. Ta tình cờ gặp Tiểu Thu cô cô là người quen cũ, buột miệng nói đôi câu mà thôi. Giờ phải mau quay về Dưỡng Tâm điện rồi.”

Nói xong hắn biến mất nhanh như gió.

“Muội với Tôn Đức Toàn nói chuyện gì vậy?” Văn Hiến ca ca hỏi bâng quơ như đang nói đến chuyện nhà.

Ta ngẫm nghĩ nhưng rồi cuối cùng cũng không dám nói lời thật lòng:

“Chỉ thuận miệng chào hỏi dăm ba câu thôi.”

“Muội muốn hỏi tin tức về Thập Thất hoàng tử, ta còn rõ hơn cả hắn.”

Văn Hiến ca ca như nhìn thấu lòng ta. Ta ngượng ngùng cười.

“Nghe nói Thập Thất hoàng tử đã đến biên ải được hai tháng rồi.”

Ta cuống quýt hỏi:

“Ngài ấy ở tái Bắc có quen không? Nghe nói ở đó thích ăn thịt bò thịt dê, ăn nhiều dễ nóng trong người lắm!”

Văn Hiến ca ca không đáp, chỉ lấy ra một phong thư đưa cho ta:

“Tự muội xem đi. Thư ta đã mang đến, ba ngày sau cũng giờ này chỗ này, ta đến lấy thư âm. Muội dặn ngài ấy, lần sau đừng gửi thư cho ta nữa.”

Ta bối rối, muốn đưa số bạc chưa dùng cho hắn nhưng lại sợ bị xem thường.

“Ta đi trước đây.”

Hắn chắp tay hành lễ rồi rời đi. Trên đường về ta nắm chặt thư trong tay, đi được vài bước lại sợ có người thấy, vội vàng nhét vào trong áo. Đêm đến, nương nhờ ánh nến, ta mới cẩn thận mở ra, chậm rãi đọc kỹ từng chữ:

【Tiểu Thu, khi nhận thư này mong tỷ bình an:

Ta đã đến tái Bắc. Đi lại đường xa mệt mỏi, lại thêm không hợp khí hậu, vừa đến ta đã tiêu chảy mất mấy ngày, giờ đã khỏi rồi. Cơm ở đây cứng, mì lại khô, ta ăn mãi không quen, bụng dạ cứ khó chịu. Nhưng nghĩ chắc ở lâu rồi cũng sẽ quen thôi.

Người nơi này nhanh nhẹn dũng mãnh, quân doanh cũng chẳng nhìn đến thân phận, ai mạnh người ấy lên tiếng. Ta ở kinh thành luyện tập quá muộn, đến đây vật tay chẳng ai thua ta, mà vật ngã thì càng đừng nghĩ tới. Không biết ta có thể sống sót dưới đao lớn của ngoại phiên để còn trở về gặp tỷ hay không.

Ta muốn gửi thư cho tỷ, nghĩ mãi cũng chỉ có nhờ đồng hương của tỷ là Vương Văn Hiến, chỉ có hắn chuyển hộ mới không liên lụy đến tỷ. Ta đã cảm ơn hắn trong thư, nếu tỷ có gặp, cũng thay ta cảm ơn một lần nữa. Khi ta trở về kinh, nhất định sẽ mời hắn uống rượu, không say không về.

Kinh thành chắc đã vào đông, nhớ đừng giặt quần áo bằng nước lạnh. Phải mặc thêm cho ấm. Ta ở tái Bắc rất tốt, đừng lo lắng cho ta.

Chu Cẩn】

Mạnh miệng như vậy, ăn uống không quen, lại còn bị bắt nạt, vậy mà bảo là rất tốt sao?

Ta cầm bút, viết được hai chữ rồi lại buông xuống, mấy lần thử lại vẫn chẳng biết nên nói gì. Đành ngồi ngẩn ngơ trước tờ giấy trắng.

Đêm ấy gió đông rít gào. Ở biên ải trời tối sớm, lúc này chẳng biết hắn đã ngủ chưa, Tiểu Hạ Tử có chăm sóc chu đáo không? Hối hận quá, lẽ ra ta phải đi theo hắn mới phải! Cả ngày nghĩ ngợi, ta vẫn không viết nổi gì, chỉ lặng lẽ thức trắng hai đêm, may hai đôi lót giày và một đôi đệm gối, đưa cho Văn Hiến ca ca mang đi. Văn Hiến ca ca cau mày:

“Quân doanh thiếu gì cũng chẳng thiếu đồ dùng cho hoàng tử.”

Ta lắc đầu nói:

“Chuyện trong quân huynh chưa từng đi, huynh không hiểu đâu. Thập Thất hoàng tử nói cảm tạ huynh đã chuyển thư, chờ ngày trở về Kinh sẽ đích thân tạ ơn.”

Sắc mặt Vương Văn Hiến thoáng biến đổi, lạnh nhạt đáp:

“Ta giúp muội chứ không phải giúp hắn, không cần hắn cảm ơn.”

Ta cười gượng, chẳng biết nên nói gì.

“Tiểu Thu, bao năm nay, thật ra muội vẫn chẳng đổi khác chút nào.”

Hắn cúi đầu nhìn xuống đất, nhẹ nhàng nói. Ta đã nhập cung gần mười năm, vóc dáng thay đổi nhiều, e rằng nếu mẫu thân còn sống cũng khó mà nhận ra ta. Con người ai mà chẳng đổi thay, sao ta có thể không thay đổi?

Ta im lặng. Bất ngờ hắn ngẩng đầu, đôi mắt nhìn trực diện khiến ta như bị bỏng, ta vội tránh đi, không đáp. Một lúc lâu thấy ta không trả lời, hắn chỉ nói:

“Thôi, ta đi đây.”

Hắn đi rồi, ta cũng trở về Khôn Ninh cung. Cung điện vắng lặng, mọi người đều nín thở, không ai dám lên tiếng. Ta khẽ hỏi một cung nữ quen thân, nàng nhỏ giọng đáp thật nhanh:

“Đừng nhắc nữa… nghe nói biên cương xảy ra chiến loạn rồi, Thập Thất hoàng tử trúng phải mai phục.”

Nói xong nàng lập tức câm bặt, tiếp tục làm việc. Đầu óc ta ong ong, mắt tối sầm lại, trước mắt chẳng còn thấy gì. Chỉ cảm giác bản thân vẫn còn thở, bên tai có tiếng người gọi thật lớn, lại có bàn tay vỗ vào người ta. Ta cố gắng phẩy tay, mong họ buông ra, để ta từ từ… Để ta từ từ… Ta không thể ngất đi được.

Sao lại trúng mai phục? Sao lại trúng phải mai phục? Trong lòng ta, trong đầu óc ta chỉ lặp đi lặp lại mỗi một câu ấy. Không biết bao lần, đến mức nghẹt thở, không tài nào hít thở thông. Không rõ bao lâu sau, ta tỉnh lại, thấy mình nằm trong phòng. Ma ma đẩy cửa bước vào:

“Ồ, tỉnh rồi sao? Hết lòng vì chủ tử là chuyện tốt, nhưng cũng đừng coi nhẹ tính mạng của chính mình.”

Ta cố gắng chống người ngồi dậy, bà lại ấn vai ép ta nằm xuống.

“Trước khi đi, Thập Thất hoàng tử có cầu xin nương nương chăm sóc ngươi. Nếu còn sống trở về, sẽ một đời một kiếp phụng dưỡng nương nương. Nếu chẳng may không trở về, cũng mong nương nương niệm tình ngươi trung thành mà đến ngày cho ngươi xuất cung, lại còn để lại cho ngươi một phần của hồi môn.”

“Khắp kinh thành đều biết, nương nương nhà ta ngoài thích ca hát thì không chê vào đâu được, lòng dạ hiền từ bậc nhất. Bởi vậy năm xưa Thái hậu mới kiên quyết giữ ngôi vị Hoàng hậu cho nương nương.”

“Nương nương nhận lời Thập Thất hoàng tử nên mới điều ngươi đến đây. Ngoài việc chép kinh, công việc của ngươi nhẹ nhàng đến mức trẻ con cũng làm nổi. Lời nương nương nói ra chưa từng sai, cứ yên tâm dưỡng sức đi. Thái y bảo bệnh của ngươi là do lo nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi vài hôm sẽ ổn thôi. Nương nương đặc biệt cho phép ngươi nghỉ ba ngày.”

“Về sau bất kể Thập Thất hoàng tử bình an hay không, ngày tháng trong cung ngoài cung của ngươi đều sẽ không khổ sở.”

Nói xong, ma ma lập tức lui ra.