Đọc truyện MẨU CHUYỆN NHỎ NƠI THÂM CUNG – Chương 7: Nỗi Nhớ Nhung Trong Cung Điện Tĩnh Lặng.
Trong viện đã bày sẵn mấy rương hành lý, Minh Nguyệt còn đang kiểm tra. Người ra kẻ vào thấy ta đều lên tiếng chào. Ta nhìn sân viện vừa quen vừa lạ ấy, trong lòng dấy lên trăm mối ngổn ngang. Ta hành lễ, Thập Thất hoàng tử ngồi trên ghế, mỉm cười hiền hòa:
“Tiểu Thu, bộ áo bào trắng ta mặc hồi còn nhỏ tìm mãi không thấy, mọi người cũng không tìm được, ngươi giúp ta lục lại xem.”
“Đã lâu không thấy Thập Thất gia cười như vậy, lão nô nhìn Thất gia cười mà cảm thấy vui lây! Lão nô lập tức đi tìm. Nhưng Thất gia muốn nói là bộ nào?”
“Chính là bộ đồ bổn cung mặc lần đầu tiên ngươi đến điện Thừa Hoa.”
Bộ đò đó đã từ lâu rồi, nhỏ quá không mặc vừa, ta từng cất kỹ trong tủ. Thế nhưng lục tung hòm rương vẫn không thấy đâu. Rõ ràng ta nhớ đặt ở đây kia mà. Ta quay người, lại chẳng hay Thập Thất hoàng tử đã đứng ngay sau lưng từ khi nào, hai tay vòng một cái, ôm trọn ta vào trong lồng ngực. Ta muốn giãy ra, hắn lại vùi đầu vào hõm cổ ta, nói khẽ:
“Đừng cử động. Ta đi Tây Bắc, không biết còn có thể trở về hay không. Tỷ biết đấy, từ nhỏ ta đã không có ma ma, là tỷ nuôi ta lớn giống như nhũ mẫu. Hãy xem như tỷ xót thương cho một đứa trẻ không có mẫu thân bên mình đi.”
Giọng hắn càng nói càng nghẹn lại, ta cảm thấy nơi cổ ươn ướt. Ta biết Tây Bắc gian khổ, cũng biết đao thương vô tình. Những năm qua đồng hành, chẳng phải chỉ riêng hắn nương tựa ta. Mỗi ngày nhìn hắn khôn lớn, ngày càng tốt đẹp, ta cũng cảm thấy hãnh diện. Bỗng một ngày phải rời xa, hẳn là ai cũng không nỡ. Ta khẽ vỗ lưng hắn:
“Thập Thất gia, hay là… đừng đi nữa?”
Hắn vẫn kiên định:
“Đi là nhất định phải đi.”
“Tiểu Thu, hãy đợi ta.”
Nói xong câu đó, hắn khẽ cắn lên cổ ta một cái rồi mới buông tay. Đầu óc ta bỗng trở nên mơ hồ, bàn tay lúc thì sờ tóc, lúc thì chỉnh áo. Rồi mới sực nhớ ra còn phải tìm áo bào, lại tiếp tục lục lọi. Không ngờ hắn lấy ra một bộ đồ được gấp ngay ngắn, đưa đến cho ta:
“Tìm được rồi, tỷ trở về đi.”
“Ồ… vâng.” Ta đi đến cửa mới nhớ quay lại dặn dò:
“Thập Thất gia, ra ngoài phải chú ý mọi điều, nhất định phải cẩn thận.”
Hắn gật đầu vô cùng nặng nề. Ta mở cửa bước ra ngoài, trở lại Khôn Ninh cung.
Ngày Thập Thất gia xuất chinh, Hoàng thượng, Hoàng hậu, Thái hậu và nương nương trong các cung đều tới tiễn, ta cũng đi theo. Từ xa nhìn thấy hắn dắt ngựa, một thân khoác nhuyễn giáp, bên hông đeo bảo kiếm. Hắn quỳ xuống cáo biệt tôn thượng rồi tung người lên ngựa, rời đi cùng đoàn xe ngựa của Trấn Bắc đại tướng quân.
Ngựa hí vang, vó sắt gõ xuống đất, bụi cát tung mịt mù. Trong làn bụi ấy, bóng dáng Thập Thất hoàng tử mỗi lúc một nhỏ dần, đến khi hóa thành một chấm đen rồi mất hút.
“Đi thôi, về cung nào, đừng nhìn nữa.”
Ma ma bước đến huých vào tay ta, cười nói:
“Ngươi quả thật là người may mắn đấy.”
Ta cũng mỉm cười, chỉ thầm nghĩ: ta may mắn sao? Ba tuổi mất mẫu thân, mười hai tuổi vào cung, lại ôm trong lòng những niềm mơ hồ vốn không nên có, một tháng trước còn bị đánh đến nằm liệt giường. Ta chẳng rõ, rốt cuộc là ta may mắn ở chỗ nào.
7.
Ngày đầu tiên sau khi Thập Thất hoàng tử rời đi, sáng sớm ta đang cắt cành cây thì suýt chút nữa ngã khỏi thang, chỉ vì giọng ca từ phòng Hoàng hậu truyền ra. Ta thề, trong đời chưa từng nghe giọng hát nào khó nghe đến thế. Thế mà chỉ ít phút sau, khắp các nơi trong cung lại vang lên tiếng tán thưởng liên hồi, đám cung nhân đều mỉm cười, ta cũng vỗ tay hùa theo. Nhưng rõ ràng, trong ánh mắt mọi người đều là cùng một vẻ chịu đựng không nổi.
Hoàng hậu bước ra, lại tiếp tục cất giọng ca. Thì ra lúc nãy chỉ mới là khúc dạo đầu.
Mọi người quỳ xuống lắng nghe “thánh âm” ấy, nếu có thể lựa chọn, ta tin chắc không ít người tình nguyện mất đi thính giác trong chốc lát.
Sau gần khoảng thời gian một nén nhang, Hoàng hậu mới ngừng hát.
“Này, ngươi đó, giọng ca của bản cung thế nào?”
Trực giác nói cho ta biết là đang hỏi đến ta, liếc quanh thấy chẳng có ai khác, ta vội vàng đáp:
“Giọng ca của Hoàng hậu nương nương, quả thực là của tiên nhân hạ phàm!”
Nói xong ta còn giơ hẳn hai ngón cái. Hoàng hậu che môi cười khẽ, tiện tay tháo vòng ngọc ném sang:
“Ban thưởng cho ngươi.”
Ta vội đón lấy, vừa nhìn đã ngẩn người, là vàng, còn khảm cả bảo thạch! Trời xanh chứng giám, ta nguyện nghe Hoàng hậu nương nương ca thêm năm trăm năm nữa! Thế nhưng tối đến phải chép kinh Phật đến muốn chết, ta lại lặng lẽ tát mình một cái.
Chuyện là thế này, ban ngày Thái hậu nương nương ghé thăm Hoàng thượng, phượng giá đi ngang qua Khôn Ninh cung bị “ma âm” chấn động đến mức phát bệnh đau đầu. Thái hậu lập tức phạt Hoàng hậu chép kinh Phật.
Nghe nói đây chẳng phải là lần đầu. Lần trước là khi Hoàng hậu vừa nhập cung đến bái kiến Thái hậu, bị các Thái phi ồn ào bắt biểu diễn tiết mục. Hoàng hậu tự tin cất giọng ca khiến các trưởng bối dù khó nghe đến đau cũng quyết phải nén nhịn, chỉ dặn dò giọng hay phải “biết quý mà dùng”. Từ đó Hoàng hậu ít khi mở miệng, nhưng càng ngày lại càng mê ca hát.
Nghe đồn, việc Hoàng thượng và Hoàng hậu chưa có hoàng tử chính là vì Hoàng hậu hễ vui lên là hát, thành ra Hoàng thượng chẳng còn hứng thú. Cuối cùng Thái hậu cũng không nhịn nổi nữa, quy định mỗi lần Hoàng hậu hát phải chép một lần kinh Phật, giấy Thái hậu ban cho thì phải chép kín. Nói rằng làm như vậy là cầu phúc cho quốc gia.
Lúc trẻ Hoàng hậu còn thành thật chép, về sau đã thành “lão làng”, mỗi lần hát xong lại chọn một kẻ xui xẻo “ban thưởng” gì đó, để người ấy ngậm miệng mà thay nàng lĩnh phạt. Hôm nay vừa hay đến lượt ta.
Ta cặm cụi chép năm sáu canh giờ, mà xấp giấy còn dày hơn hai viên gạch chồng lên nhau. Vừa chép vừa tự nhủ: nếu việc này thật sự cảm động trời Phật thì ta cầu xin một đời bình an vui vẻ, ngày ngày được ăn ngon mặc đẹp, châu ngọc đầy đầu, ở nhà rộng rãi, ta sẽ chẳng than khổ dù chỉ nửa lời. Nói xong lại tự thấy mình tham lam buồn cười, bèn chỉnh lại nét mặt, tiếp tục nghiêm túc chép kinh Phật.
Ngày tháng cứ thế trôi qua trong việc tỉa hoa cắt cành, quét dọn đường, nghe Hoàng hậu ca hát và chép kinh Phật. Chớp mắt đã gần bốn tháng kể từ ngày Thập Thất hoàng tử xuất chinh, tính ra cũng đã sớm đến nơi rồi.
Một hôm nọ, ta rảnh rỗi gõ cửa điện Thừa Hoa. Trong đó cung nữ đã đổi cả một lứa, chẳng còn quen biết ai, muốn dò hỏi cũng không được. Ta đành nhờ Tiểu Hồng đồng hương của ta tìm giúp xem có ai trong cung quen biết với người bên quân doanh để nhờ hỏi thăm một chút.
Tiểu Hồng nghe xong thì nói:
“May cho ngươi lúc ấy chưa bị điều đi chỗ khác. Giờ xem ra Thập Thất gia sắp phát đạt rồi, biết đâu sau này chính là người ngồi trên vị trí kia. Tiểu Thu, ta với ngươi bấy lâu tình nghĩa, đến lúc đó ngươi nhớ nâng đỡ tỷ muội một chút.”
Ta gượng cười đáp:
“Ta đã bị điều sang Khôn Ninh cung hầu hạ rồi.”
Tiểu Hồng hơi kinh ngạc nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ hứa sẽ cố dò la tin tức giúp. Hôm sau có người nhắn với ta, bảo giờ Ngọ ba khắc đến cửa nhỏ phía Đông sẽ có người chờ. Ta đến đúng như đã hẹn, quả thật là một công công hầu cận bên Hoàng thượng. Ta đưa sẵn bạc đã chuẩn bị, công công lập tức nói:
“Trước hết phải nói rõ, trong cung vốn không được tùy tiện truyền tin, tin quân vụ lại càng không thể. Nhưng tình cảnh Tiểu Thu cô cô đặc biệt, ai cũng biết cô hầu hạ Thập Thất hoàng tử nhiều năm. Nếu lộ ra, chẳng những đầu ta khó giữ mà e là cô cô cũng sớm bạc mệnh.”