Đọc truyện MẨU CHUYỆN NHỎ NƠI THÂM CUNG – Chương 6: Những Bước Chân Trở Lại và Nỗi Lo Xuất Quân.

6.

Ta lại nằm trên giường thêm dăm bữa nửa tháng mới miễn cưỡng xuống đất đi lại bình thường. Khoảng thời gian đó Thập Thất hoàng tử không bước vào phòng ta nữa, chỉ mỗi ngày hoạt động theo nề nếp cũ, trời chưa sáng đã luyện võ, rất khuya mới trở về tắt đèn nghỉ ngơi. Nghe thấy động tĩnh, ngày nào Minh Nguyệt cũng dậy sớm hầu hạ. Nàng còn đến giúp ta bôi thuốc, nói:

“Điện hạ rất quan tâm tỷ tỷ, ngày nào cũng hỏi vết thương của tỷ thế nào rồi. Tỷ phải dưỡng sức cho tốt, sớm ngày khỏe lại.”

“Ừm, muội thay ta cảm tạ điện hạ. Ta sẽ sớm bình phục để trở lại hầu hạ.”

Hôm đó ta chống người ra khỏi giường, vừa vặn thấy Tiểu Hạ Tử ôm một gói đồ từ chính điện đi ra. Nhác thấy ta, hắn vui mừng reo lên:

“Tỷ tỷ đã khỏi rồi à!”

“Ừ, cũng gần khỏi hẳn. Ngươi ôm cái gói ấy đi đâu vậy?”

Tiểu Hạ Tử đáp:

“À, gần đây điện hạ muốn sang phủ Đại tướng quân ở vài ngày, ta theo để hầu hạ.”

Ta gật đầu hỏi:

“Hoàng thượng đã chuẩn chưa? Sẽ ở bao lâu?”

“Chuẩn rồi! Chắc chừng vài tháng ấy!” Tiểu Hạ Tử đáp lại ta.

Những năm gần đây Thập Thất hoàng tử càng lớn càng được hoàng thượng ưu ái, đến chuyện xuất cung ở nhờ cũng dễ dàng được phê chuẩn, thế mới thấy rõ sự khác biệt thế nào.

“Xong chưa?”

Một nam tử mặc y phục đen từ đầu đến chân từ cửa cung bước vào, dung mạo tuấn tú. Ta ngẩn người một thoáng mới nhận ra là Thập Thất hoàng tử. Xem ra ta quả thực nằm trên giường quá lâu, đến mức nhìn chủ tử cũng không kịp nhận ra. Tiểu Hạ Tử vội chạy tới đáp:

“Xong cả rồi, đều đã thu dọn xong rồi ạ.”

Ta hành lễ, Thập Thất hoàng tử đi đến đưa tay định đỡ nhưng lại như nhớ ra điều gì, lập tức rụt tay về, chỉ bảo ta mau đứng dậy.

“Điện hạ định ở bao lâu?” ta hỏi.

Hắn hắng giọng, ánh mắt nhìn chỗ khác, không chịu đối diện với ta:

“Chừng một hai ngày thôi.”

Tiểu Hạ Tử lại nói:

“Chẳng phải Điện hạ bảo ít nhất là ở một tháng sao? Nô tài thu dọn bao nhiêu quần áo rồi…”

Hoàng tử liếc hắn một cái:

“Ngươi nhớ lầm rồi, ta nói một hai ngày.”

Ta mỉm cười nói:

“Vậy mong điện hạ sớm đi sớm về, Tiểu Hạ Tử, nhớ hầu hạ điện hạ cho tốt.”

“Dạ!”

Trước khi đi, ta lại nói:

“Hôm nọ là nô tỳ hồ đồ, mạo phạm điện hạ, xin ngài thứ tội.”

Hoàng tử chỉ gật đầu, vẫn không chịu nhìn ta:

“Không sao.”

Nói rồi kéo Tiểu Hạ Tử rời đi. Kết quả hôm sau, khi ta đang quét sân lại thấy bọn họ trở về. Chưa để ta mở miệng, Thập Thất hoàng tử đã nói:

“Quên mang đồ.”

“Quên thứ gì thì bảo Tiểu Hạ Tử quay lại lấy là được.” Ta ngừng tay hỏi.

Thập Thất Hoàng tử không đáp, cúi đầu đi thẳng vào chính điện.

Ngày thứ ba, khi ta đang tưới hoa, bọn họ lại trở về. Thập Thất Hoàng tử liếc ta một cái, chẳng nói câu nào, lại chạy vào chính điện, chẳng mấy chốc đã kéo Tiểu Hạ Tử vội vã rời đi.

Ngày thứ tư, ta dứt khoát đứng chờ ở cửa, nhìn Tiểu Hạ Tử theo sau Thập Thất hoàng tử mang đồ quay về. Ta nhận lấy một gói nhỏ, Thập Thất hoàng tử lạnh mặt nói:

“Cẩn thận vết thương của ngươi!”

Ta mỉm cười:

“Không sao, đã khỏi hẳn rồi.”

Hắn lập tức giật gói đồ trong tay ta, sải bước đi thẳng. Ta chạy mấy bước cũng chẳng đuổi theo kịp. Nhìn bóng lưng hắn, ta mới nhận ra hắn thực sự đã trưởng thành rồi. Vai rộng, dáng cao, chân dài, đứng cạnh ta đã có khí thế uy nghiêm của nam tử.

Thu dọn xong, Tiểu Hạ Tử lập tức lui xuống. Trong điện chỉ còn lại ta và Thập Thất hoàng tử. Hắn quay lưng về phía ta. Nắng chiều chiếu qua song cửa sổ, rọi lên vóc dáng của hắn khiến khí chất càng thêm ôn hòa.

“Tiểu Thu, ta phải đi rồi.”

Ta ngẩn người:

“Đi đâu?”

Hoàng tử xoay người lại, ánh mắt đen sâu thăm thẳm nhìn ta:

“Đi Tây Bắc, vài năm mới có thể trở về.”

Tây Bắc… nghe nói nơi đó đầy sa mạc, còn có man tộc với loan đao đại mã. Bao nhiêu tướng sĩ đã vùi thây ở chính nơi đó.

“Điện hạ đến Tây Bắc làm gì?” ta hỏi.

“Nhập ngũ tòng quân.”

“Bao giờ khởi hành? Nô tỳ cũng chuẩn bị một chút.”

“Ngươi ở lại trong cung, Tiểu Hạ Tử đi theo ta.”

Ta hoàn toàn ngẩn ngơ. Ta vào cung đã bảy tám năm, hơn nửa thời gian đều xoay quanh Thập Thất hoàng tử, mỗi sớm mở mắt đều nghĩ hôm nay hắn ăn gì mặc gì. Vậy mà giờ hắn nói sẽ rời khỏi ta sao?

“Tiểu Thu.”

“Tiểu Thu?”

“À?” Ta ngẩng đầu.

“Không sao, ta sẽ trở về sau hai năm thôi.”

“Nô tỳ không thể đi theo ngài sao?”

Hắn đưa tay ra rồi lại thu về, giấu ra sau lưng:

“Tây Bắc đang nổi lên chiến loạn, điều kiện gian khổ. Ngươi theo chỉ khiến ta thêm lo lắng. Không thể mang ngươi theo được.”

Ta còn muốn nói thêm nhưng Thập Thất hoàng tử đã mở miệng:

“Ta cảm thấy hơi mệt, ngươi lui xuống đi.”

Ta gật đầu, hành lễ rồi lui ra.

Trời sẩm tối, trên bầu trời còn rải rải từng cụm mây phiêu đãng. Nếu Thập Thất hoàng tử không còn trong cung, vậy thì ta biết đi đâu? Quả nhiên đúng là ta lo xa. Bạc của hoàng gia đâu dễ kiếm. Thập Thất Hoàng tử còn chưa xuất phát, ngày hôm sau, ma ma trong cung Hoàng hậu đã truyền khẩu dụ điều ta đến Khôn Ninh cung hầu hạ.

Trước khi đi, ta đến hành lễ với​ Thập Thất hoàng tử. Dù gì cũng là chủ tớ bao năm, ít nhiều cũng có chút tình cảm:

“Thập Thất gia, đến Tây Bắc nhất định phải giữ gìn sức khỏe. Tóc phải lau khô rồi hãy ngủ, chớ ham mát mà sinh bệnh. Đọc sách phải tiết chế, đừng đêm nào cũng thắp đèn, sách thì đọc mãi chẳng hết đâu.”

Ta nói đến nửa chừng, hắn đã quay lưng lại.

“Vậy nô tỳ xin cáo lui.”

“Ừ.”

Ra khỏi điện, ta xách gói đồ theo ma ma rời đi. Trước lúc đi, cung nữ thái giám trong viện đều ra tiễn, còn nhét cho ta đủ loại đồ ăn thức uống, níu kéo y phục ta không nỡ buông. Bị ma ma trừng mắt, lúc này mọi người mới chịu buông tay.

Đến Khôn Ninh cung, Hoàng hậu nương nương vẫn ngắm nghía móng tay, chẳng nói lời nào. Ma ma truyền lời: ta sẽ phụ trách trông coi hoa cỏ trong Khôn Ninh cung. Ta đáp một tiếng rồi lui xuống.

Thật ra Hoàng hậu nương nương cũng không tệ, phân cho ta một công việc nhàn nhã. Thế là bao nhiêu oán hận chuyện bị đánh, ta đều hóa thành cảm kích cả rồi. Mỗi ngày công việc của ta chỉ là tưới hoa, tỉa cành, nhàn rỗi đến mức cảm thấy hơi buồn chán. Thế nên ta lại nhận thêm việc quét dọn con đường ngoài Khôn Ninh cung. Nhờ vậy mà ta thường có dịp gặp Văn Hiến ca ca, nhưng trong cung người đông, tai mắt nhiều, mỗi lần gặp chỉ có thể hành lễ rồi ai làm việc nấy, nên đi ngang qua thì cứ thế đi ngang qua mà thôi.

Nhanh chóng, nửa tháng đã trôi qua.

Một hôm, Tiểu Hạ Tử đến mời ta trở về điện Thừa Hoa. Hắn tâu với Hoàng hậu nương nương rằng, Thập Thất gia mời cô cô Tiểu Thu qua thu dọn hành lý. Hoàng hậu chỉ mân mê vòng ngọc trên tay, để ma ma thay nàng lên tiếng đồng ý.

Đúng vậy, ta cũng thấy tò mò, ở Khôn Ninh cung nửa tháng, vẫn chưa từng nghe Hoàng hậu mở miệng nói lấy một câu. Không biết mỹ nhân như thế, giọng nói sẽ lành lạnh trong trẻo hay là dịu dàng uyển chuyển đây? Nhưng tò mò thì tò mò, ta vẫn đi theo Tiểu Hạ Tử về điện Thừa Hoa.