Đọc truyện MẨU CHUYỆN NHỎ NƠI THÂM CUNG – Chương 5: Mưa Đêm và Nỗi Đau Xé Lòng.
Đêm đó ta hầu hắn tháo tóc, thay quần áo, đắp chăn, kéo màn xong xuôi ta mới về chỗ nghỉ. Mơ mơ màng màng chợt nghe tiếng kéo ghế, mở mắt ra thì thấy Thập Thất hoàng tử kéo chiếc ghế quý phi qua. Thấy ta mở mắt, hắn bỏ ghế xuống, kéo áo ngủ, nói:
“Tiểu Thu, mưa to quá, ta sợ, ta có thể ngủ cạnh tỷ không?”
Áo ngủ trên người hắn lỏng lẻo, lộ ra xương quai xanh, tóc dài đen nhánh rũ xuống ngực, đôi mắt hoa đào chớp chớp, vẻ mặt vô tội.
“Tỷ cũng biết, ta từ nhỏ đã không có mẫu thân bên cạnh.” Trong mắt hắn ngân ngấn lệ.
Thôi thôi được rồi…
“Ta ngủ trên ghế quý phi vậy.”
Ta đứng dậy định đổi chỗ cho hắn. Hắn lập tức ngã xuống ghế, nhắm mắt, khóe môi nở nụ cười:
“Tỷ để ta đắp chăn của tỷ nhé, chăn của ta ướt rồi, ta không muốn đắp.”
Càng ngày càng ủy mị. Ta đành kéo chăn đắp lên người cho hắn, chỉnh lại ngay ngắn rồi vào trong lấy chăn của hắn. Tất cả sắp xếp xong xuôi, ta mới thổi đèn đi ngủ. Sờ thử chăn, rõ ràng vẫn khô ráo, chẳng phải hôm qua vừa mới mang đi phơi sao. Nhưng ta buồn ngủ quá, chẳng nghĩ nhiều nữa, cứ thế sụp mắt ngủ mất.
Sáng hôm sau tỉnh lại, ghế quý phi đã trống trơn, chẳng thấy bóng dáng ai. Năm nay Thập Thất hoàng tử chăm chỉ luyện võ, thường khi chúng ta còn chưa dậy, hắn đã tập luyện trong viện rồi. Hại chúng ta cũng phải dậy sớm theo. Một hôm ta không nhịn được oán thán, hắn lại nói:
“Các ngươi mặc kệ ta, cứ ngủ thêm đi, nếu cần ta sẽ gọi.”
Có câu ấy, ta phất tay cho tất cả người trong Thừa Hoa điện, trừ Thập Thất hoàng tử, đều nằm xuống ngủ bù. Thế là mỗi ngày các cung khác đều đã ăn sáng xong, người của chúng ta vẫn còn đang ngủ. Người ở các cung khác đều có phần ghen tị.
Khi tỉnh dậy, ta vội rửa mặt chuẩn bị bữa sáng, lại thấy trong viện Minh Nguyệt đã bày trà sẵn hầu hạ. Thấy ta tới thì nói:
“Tỷ tỷ dậy rồi à, cơm muội đã nấu xong rồi, để ở trong bếp!”
Ta vui vẻ đáp lại một tiếng, cảm giác như dâu hiền cuối cùng thành bà chủ vậy! Ăn xong hai cái màn thầu với một bát cháo loãng, ta quay lại chính điện thu dọn.
“Tiểu Thu, ta tới võ trường đây. Chắc buổi tối sẽ về muộn, các ngươi đừng chờ ta ăn cơm.”
Người Thập Thất hoàng tử dầy mồ hôi nhễ nhại chạy vào thay quần áo. Ta vội hầu hạ hắn thay y phục, chải đầu. Mọi thứ chỉnh tề, ta sai Tiểu Hạ Tử đi theo hộ tống hắn xuất cung. Nhưng chẳng biết hôm nay lại nổi cơn gió nào, thổi Hoàng hậu nương nương đến đây.
Bà ngồi ở vị trí chủ tọa, ngắm nghía móng tay, không nói một lời. Ma ma bên cạnh bước lên, giáng cho ta một bạt tai, nói:
“Các ngươi thật to gan, chủ tử đã dậy rồi mà các ngươi vẫn còn ngủ, xem ra là ngứa da ngứa thịt rồi! Người đâu, đánh hai mươi trượng!”
Khi bị đánh, ta nghĩ không biết hơn một năm trước lúc Tiểu hoàng tử bị đánh thì trong lòng hắn có những suy nghĩ gì. Còn ta thì chẳng nghĩ được gì, chỉ cảm thấy mỗi roi quất xuống càng lúc càng đau. Đánh xong, Hoàng hậu rời đi, trước khi đi ma ma còn nói một câu:
“Làm nô tài thì đừng vượt quá bổn phận.”
“Nô tỳ đã rõ.”
“Cung tiễn Hoàng hậu nương nương!”
Đau quá, đau đến nỗi chỉ hơi cử động cũng xé gan xé phổi. Mấy tiểu cung nữ đỡ ta nằm lên giường, ta nói:
“Hôm nay ta chẳng làm nổi việc gì nữa, phiền các ngươi giúp vậy.”
Các tiểu cung nữ rụt rè đáp không dám, chỉ khuyên ta nghỉ ngơi cho tốt. Ta cũng không có thuốc, bị Hoàng hậu trách phạt thì chẳng ai dám cho ta bôi thuốc, cứ thế mà chịu đau. Giữa chừng còn cầm gương soi thử lưng mình. Hự! Chẳng khác gì hồi xưa Tiểu hoàng tử bị đánh.
May mà giờ ta cũng là một “cô cô” có chút địa vị, tiểu cung nữ còn biết mang trà nước, cơm canh cho ta. Nhưng ta không dám ăn uống nhiều, sợ phải đi nhà xí. Chỉ còn cách để mình mau chóng ngủ thiếp đi. Trong mơ ta cảm giác có gì đó chích lên lưng, giơ tay định đập thì bị giữ chặt tay lại. Ta giật mình tỉnh dậy, quay đầu thấy Thập Thất hoàng tử đang nắm tay ta, một tay khác cầm lọ thuốc, trên người còn phảng phất mùi rượu.
“Ngài uống rượu rồi sao?”
Hắn buông tay ta, chẳng thèm trả lời, chỉ cúi đầu chăm chú bôi thuốc cho ta. Đau đến nỗi ta nghiến răng trợn mắt:
“Ngài mau đi ra, dù gì ta cũng là nữ nhi đàng hoàng mà!”
“Có gì phải sợ, của ta chẳng phải ngươi cũng từng thấy rồi sao.”
Cái đó làm sao giống nhau được! Khi ấy hắn còn là trẻ con, nhìn thì có làm sao đâu, bây giờ ta là nữ nhi chưa từng thành thân, đang là một thân xử nữ mà! Trong lúc ta còn sắp xếp lời lẽ thì nghe thấy hắn hỏi:
“Đau lắm không?”
Ta cắn răng:
“Không đau.”
Hắn lại tiếp tục bôi thuốc. Ta kêu to:
“Dừng, dừng, dừng! Đau chết mất thôi, xin điện hạ nhẹ tay! Đừng bôi nữa, ngài mau đi đi!”
“Đừng cử động, không bôi thì lâu khỏi.”
Cảm giác như có vô số con côn trùng cắn vào lưng, cả đời ta chưa từng chịu tội thế này. Rồi lại cảm giác có thứ gì ấm nóng rơi xuống lưng mình. Quay đầu nhìn thì thấy Thập Thất hoàng tử đang rơi “hạt đậu vàng” (nước mắt).
“Đừng khóc nữa, nam nhân lớn rồi còn khóc lóc, không thấy mất mặt sao!”
Nói xong thì hắn càng khóc dữ dội hơn, dường như chẳng màng gì nữa, vừa khóc vừa gào lên:
“Người trong cung của ta, ta muốn thế nào là việc của ta, sao tay bà ta dài đến mức xen vào chuyện của cung khác!”
Ta vội xoay người lại bịt miệng hắn:
“Suỵt!!! Tường vách có tai đấy, ngài bị ngốc à!”
Trong lúc luống cuống ta quên mất mình chỉ mặc một lớp y phục. Thập Thất hoàng tử ngẩn ra, ta cũng ngẩn ra. Mặt hắn đỏ đến tận vành tai, ta cũng chẳng khá khẩm hơn. Ta vội vàng nằm úp xuống, lớn tiếng gọi Minh Nguyệt, bảo Thập Thất gia ra ngoài! Một phen giằng co, lưng ta lại càng đau. Vừa xấu hổ vừa đau đớn, ta trùm kín chăn, chỉ muốn chui xuống đất.
Minh Nguyệt tới thì lại bị Thập Thất hoàng tử đuổi ra ngoài. Hắn ghé sát tai ta khẽ nói:
“Không sao cả, ta đã sớm nghĩ vài năm nữa sẽ xin phụ hoàng ban chỉ, lập tỷ làm chính phi của ta. Chúng ta như vậy cũng không coi là vượt lễ.”
Nghe xong ta chỉ cảm thấy hôm nay thằng bé này chắc chắn uống không ít, lập tức giả chết, quyết tâm tối nay ta sẽ không nói thêm nửa câu. Không ngờ ngài lại càng lấn tới, dùng đầu cọ cọ vào tóc ta, còn có thứ nóng ấm áp dán vào tai ta. Trong đầu ta “oành” một tiếng nổ tung. Ta giơ tay tát hắn một cái:
“Ra ngoài!”
Thập Thất hoàng tử ôm mặt, vừa hoang mang vừa kinh ngạc, gọi tên ta:
“Tiểu Thu.”
“Ta nói lại một lần nữa, ra ngoài!”
Lúc này hắn mới như bừng tỉnh, ánh mắt dần khôi phục thanh tỉnh, quay đầu bỏ đi. Đêm ấy, ta nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, cả đêm không ngủ được, trong lòng rối như tơ vò.
Hắn là hoàng tử, ta chỉ là con gái của một tiểu quan. Chẳng qua bởi vì mấy năm trước hắn bị thất sủng, ta mới có cơ hội hầu hạ bên cạnh. Vì thế mà hắn ỷ lại vào ta. Nhưng tuyệt đối không thể vì chút tình nghĩa ấy mà vọng tưởng rằng mình có thể hóa thành phượng hoàng bay lên cành cao. Nếu một ngày rơi xuống, sẽ có không ít kẻ chê cười ta.