Đọc truyện MẨU CHUYỆN NHỎ NƠI THÂM CUNG – Chương 4: Giữa Cơn Mưa, Tâm Trạng Bật Lên Sự Kiên Cường.
Thập Thất hoàng tử cười nói:
“Tiểu Thu, chúng ta phát đạt rồi! Tỷ mau chọn đi, thích gì cứ việc lấy!”
Ta cười híp mắt, lục lọi:
“Nếu cái gì ta cũng muốn thì làm sao?”
Thập Thất Hoàng tử nói: “Vậy thì đều cho tỷ hết!”
Ta tiếc nuối thở dài:
“Chỉ tiếc nô tỳ là cung nữ, đồ tốt quá cũng chẳng có chỗ dùng.”
Thập Thất Hoàng tử xoa xoa cằm:
“Nói cũng đúng. Vậy thì cứ để đây, sau này tỷ lại mang đi. Ta đảm bảo, tất cả đều là của tỷ.”
Ta cười xòa: “Nô tỳ chỉ nói đùa thôi, đâu dám tham lam như vậy.”
“Ta đã nói cho tỷ thì nhất định là cho tỷ.” Tên nhóc này bướng bỉnh hẳn lên.
“Được, được, được.” Ta đáp cho qua.
Từ hôm ấy, Hoàng thượng như đổi tính đổi nết, tuy không thường lui tới nhưng vẫn hay phái người đến thăm, lại ban thưởng không ít đồ vật. Cũng từ đó mà ta trở thành nhất đẳng cung nữ của điện Thừa Hoa, tính ra cũng là một vị “cô cô” rồi, dưới tay quản mấy cung nữ thái giám.
Mấy tháng sau, vết thương của Thập Thất hoàng tử cũng đã lành, bắt đầu ra giáo trường luyện võ. Nghe nói cậu của hắn là Trấn Bắc đại tướng quân, nhiều năm đóng quân ở biên ải, năm nay về triều. Thấy cháu trai quá yếu ớt thì lập tức dâng tấu xin đưa đi rèn luyện võ nghệ, Hoàng thượng cũng đã chuẩn tấu.
Từ đó, mỗi ngày hắn trở về đều mình đầy vết bầm tím, chân phồng rộp, vết thương cũ chưa lành đã lại rách toạc ra. Một hôm ta bôi thuốc, nói:
“Thập Thất gia, hay là thôi đừng đi nữa. Đánh giặc đã có Đại tướng quân, ngài xem mấy ngày nay ở giáo trường còn khổ hơn cả mấy năm trước.”
Thập Thất Hoàng tử quay đầu nhìn ta, trong mắt nở nụ cười tinh nghịch:
“Tiểu Thu, tỷ không hiểu đâu~”
Ta tức giận, mạnh tay ấn vào chỗ bầm tím:
“Đương nhiên là ta không hiểu! Ta không hiểu tại sao ngài lại tự chuốc khổ vào thân!”
Thập Thất Hoàng tử đau quá kêu la oai oái, vừa kêu vừa cười:
“Tiểu Thu, nhẹ thôi! Nhẹ thôi!”
Ta tức giạn đến mức ném thuốc xuống, gọi Minh Nguyệt vào bôi thay. Thập Thất Hoàng tử vội vã gọi với theo:
“Tiểu Thu, đừng đi mà!”
Đứa nhỏ lớn rồi, bắt đầu chẳng chịu nghe lời nữa. Thôi, e rằng cũng đến lúc ta phải rời đi rồi.
5.
Hôm nay trời mưa, ta sai Tiểu Hạ Tử đi đón Thập Thất hoàng tử tan triều. Còn ta tự mình đến Thái y viện lấy ít thuốc trị chấn thương trật khớp. Trên đường ta gặp một vị đại nhân bị lạc đường. Nhưng hắn không hỏi đường mà lại hỏi ta:
“Ngươi là Tiểu Thu phải không?”
Ta ngẩn ra một lát mới nhận ra đó là ca ca nhà hàng xóm bên nhà ngoại tổ. Lúc nhỏ ta thường sang nhà ngoại tổ chơi, mà ca ca hàng xóm cùng tuổi nên ngoại tổ mẫu hay dẫn ta sang tìm hắn. Ca ca ấy tên là Vương Văn Hiến, tính tình ôn hòa, dịu dàng, lúc nào cũng nhường nhịn ta. Bà bà nhà hàng xóm vẫn luôn trêu chọc ta:
“Sau này Thu Thu lớn lên có muốn gả cho Văn Hiến ca ca làm phu nhân không?”
Ta xấu hổ, chui vào lòng ngoại tổ mẫu, không dám nói gì. Văn Hiến ca ca đưa tay kéo ta khiến người lớn xung quanh cười ầm cả lên. Sau đó phụ thân ta cưới kế thất, ngoại tổ của ta lần lượt qua đời, ta cũng ít qua bên đó. Lần cuối cùng gặp Văn Hiến ca ca là trong lễ tế ngoại tổ phụ. Khi ấy hắn đã ra ngoài đi học, ít khi trở về nhà.
Hôm đó hắn mặc một thân áo trắng, bái tế xong thì lập tức đến bên ta nói:
“Tiểu Thu muội muội, muội đừng quá thương tâm, ai rồi cũng có ngày như thế.”
Ta chỉ gật đầu. Rồi kể từ đó không còn gặp lại nữa. Bao năm qua ta vốn đã quên hắn, không ngờ hắn vẫn còn nhớ đến ta.
Hôm nay gặp lại cố nhân, tất nhiên có rất nhiều chuyện để nói. Thấy hắn không có ô, ta liền che cho hắn dưới ô của ta. Hắn cao lớn, bèn nhận lấy ô để che thay ta. Hắn kể sau khi đọc sách đã thi đỗ công danh. Nghe nói ta vào cung hầu hạ, từng nhờ người tìm ta nhưng không có tin tức, không ngờ hôm nay lại bất ngờ gặp được. Văn Hiến ca ca đưa tay gạt đi giọt mưa trượt xuống vai ta, hỏi:
“Thế nào, ở trong cung sống có tốt không?”
Ta cười gật đầu:
“Rất tốt, chủ tử của ta là Thập Thất hoàng tử, ngài ấy đối xử với ta rất tốt.”
Nghe vậy, sắc mặt hắn hơi ngưng lại, nhìn thoáng ra phía sau ta rồi mới nói:
“Thế thì tốt.”
“Tiểu Thu, mưa lớn như vậy, tỷ còn đứng ngoài trời làm gì?”
Giọng Thập Thất hoàng tử vang lên ngay sau lưng. Hắn nhanh chóng đi đến, kéo ta qua một bên, nhét cán ô vào tay ta rồi nói với Văn Hiến:
“Ồ, Vương đại nhân, sao hạ triều rồi còn chưa về phủ?”
Văn Hiến không kiêu ngạo, cũng không tự ti, hành lễ đáp:
“Thập Thất điện hạ, thần đi trong cung bị lạc, lại gặp được cố nhân nên nói chuyện hơi lâu một chút.”
Thập Thất hoàng tử nói:
“Mưa to, Vương đại nhân mau cầm ô về đi thôi.”
Nói xong lập tức kéo ta đi mất. Ta còn chưa kịp cáo biệt với Văn Hiến ca ca, chỉ vội vàng quay đầu vẫy tay một cái. Thế nhưng Thập Thất hoàng tử lại hậm hực bước ra khỏi ô, sải bước đi thẳng về điện Thừa Hoa khiến ta và Tiểu Hạ Tử phải chạy theo mới kịp. Hắn còn không thèm che chung ô với ta, đi vào ô của Tiểu Hạ Tử, chẳng thèm để ý tới ta.
Haizz, trẻ con lớn rồi thì tính tình cũng đổi khác. Về đến chính điện Thừa Hoa, ta vội hầu hắn thay bộ triều phục bị mưa xối ướt đẫm nhưng hắn tức giận không cho cởi, nói:
“Tất cả đều tại tỷ khiến ta dầm mưa! Ta muốn ăn mì thịt kho!”
Ta nịnh nọt:
“Tổ tông à, đậu hũ hết rồi, nô tỳ biết đi đâu tìm cho ngài làm mì đây?”
Mặt mày hắn căng lại hệt như khi còn nhỏ giận dỗi, không chịu nói một lời.
“Được được được, lão nô sẽ đi làm cho ngài. Trước hết là dầm mưa đến Thượng Thực Cục xin một miếng đậu hũ, ba quả trứng, lại dầm mưa đi bộ một khắc quay về, sau đó mang giày ướt mà…”
Chưa nói xong đã bị Thập Thất hoàng tử ngắt lời:
“Trước đây tỷ và Vương Văn Hiến có quen biết nhau sao?”
“Có quen biết.”
“Tỷ còn che chung một ô với hắn?”
“Hắn đâu có ô, mưa lớn thế này chẳng lẽ để hắn dầm mưa sao?”
“Hắn dầm thì dầm, một nam nhân thì sợ gì mưa rơi chứ!” Thập Thất hoàng tử tức tối nói.
Ta cười cười:
“Hắn là bạn chơi hồi nhỏ của nô tỳ, đã nhiều năm không gặp, nô tỳ cũng quên rồi. Hôm nay ta đến Thái Y Viện lấy thuốc cho ngài, tình cờ gặp hắn trong cung nên đã nói vài câu.”
Thập Thất hoàng tử quay đầu nhìn ta, chu môi nói:
“Các người đã nói những gì?”
“Hắn hỏi ta sống trong cung có tốt không. Ta nói rất tốt, chủ tử của ta là Thập Thất hoàng tử, người rất tốt, đối xử với ta cũng tốt.”
Nghe vậy, Thập Thất hoàng tử đắc ý cười:
“Bổn cung đương nhiên là tốt rồi!”
“Phải phải, tổ tông của ta, giờ ngài thay triều phục đi nào!”
Lúc này Thập Thất hoàng tử mới chịu hợp tác thay quần áo.
“Tỷ cũng mau thay y phục đi, đều ướt cả rồi. Tất cả đều tại Vương Văn Hiến, ra ngoài mà không biết mang ô!” Hắn tức giận nói.
Ta thầm thở dài: Không biết là ai ngày nào cũng phải sai người đi đón, cao lớn hơn ta cả cái đầu rồi mà trời mưa vẫn cứ bắt ta đi cùng.
Mưa thu dai dẳng, mỗi khi đêm mưa, Thập Thất hoàng tử lại bắt ta ngủ ở gian ngoài chính điện. Đó vốn là chỗ ngủ của thái giám, nhưng hắn lại bảo bọn họ ngáy to khiến hắn không ngủ được nên bắt ta đến trực thay.