Đọc truyện MẨU CHUYỆN NHỎ NƠI THÂM CUNG – Chương 3: Sự Trung Thành Của Tiểu Thu Và Lời Hứa Của Hoàng T.

Khi Tiểu Hoàng tử ăn xong nghỉ ngơi ta lại nhóm lửa nấu nước, lấy xơ mướp tắm rửa cho hắn từ đầu đến chân cho thật sạch. Khi tắm rửa thì Tiểu Hoàng tử vẫn che mặt đỏ mặt xấu hổ, muốn tự mình rửa nên ta để hắn làm. Lần này mất đến bốn xô nước mới chùi bớt lớp bùn bẩn. Rửa xong ta lại mặc cho hắn một bộ quần áo cũ vừa mới tìm được, lau tóc rồi để hắn ra ngoài phơi nắng.

“Đến ngồi dưới ánh nắng để cho tóc khô, không thì sẽ cảm mạo đấy có nghe thấy không.”

Tiểu hoàng tử gật đầu. Tắm rửa sạch mới phát hiện hắn là đứa bé xinh đẹp, dù đói khát khiến thân thể gầy gò vàng vọt nhưng đôi mắt đen long lanh, mắt to có mí, mi dài chớp chớp, dễ thương vô cùng.

Ngày trôi qua ngày, Nội vụ phủ vẫn gửi đồ ăn thức uống đến đều đặn, ta lập tức bỏ những thứ dễ hư hỏng vào thùng rồi thả xuống giếng để giữ được lâu hơn. Ta cũng ngày ngày đưa tiểu hoàng tử đến học đường. Nghe nói trước kia vì hắn không tắm không gội nên các hoàng tử khác không chịu chơi cùng, đến cả Thái Phó cũng soi mói xem thường hắn nên hắn không muốn đi.

Ta cúi xuống nói với hắn:

“Nhất định phải đến học đường học tập. Ngài là Thập Thất hoàng tử, sao có thể làm người có mắt như mù chứ?”

Tiểu hoàng tử chà xát ngón tay, nói:

“Bọn họ đều không thích ta. Phụ hoàng cũng không thích ta.”

Ta nghiêm túc nói: “Ai cũng không thích kẻ yếu, nhưng chờ tới khi ngài đọc sách biết chữ, luyện võ mạnh mẽ, mọi người sẽ kính trọng, sẽ yêu mến ngài!”

Tiểu hoàng tử ôm lấy ta: “Tiểu Thu tỷ tỷ, ta sợ.”

Ta vỗ lưng Tiểu Hoàng tử an ủi:

“Ngài phải khiến cho người khác sợ ngài mới đúng.”

Đứa bé nhỏ trắng nõn nắm chặt nắm tay nhỏ nói: “Được, ta hứa với tỷ.”

Tiểu hoàng tử đến học đường như vậy. Hắn không bao giờ kêu ca, không bao giờ than thở mệt nhọc; trăng còn chưa tắt hắn đã rời giường đọc sách, đêm ta còn thức khuya mà hắn vẫn luyện chữ. Hai năm trôi qua, Thái Phó đánh hắn ít đi, chữ nghĩa và văn chương ngày càng tiến bộ. Bây giờ đã không cần ta giảng giải nhiều đạo lý nữa, sách vở tiên hiền sẽ dạy hắn; ta chỉ cần làm tròn bổn phận của một cung nữ. Mấy năm nay ta tiết kiệm được chút bạc, tính đợi Nội vụ phủ phân bổ thêm cung nữ thì ta sẽ tìm cách chuyển đến nơi khác, đổi chủ tử mới.

Một hôm tiểu hoàng tử được người của Thái Y Viện khiêng về. Ta hoảng hốt đặt khăn lau xuống vội chạy tới xem. Lưng tiểu hoàng tử rỉ ra máu tươi, bị đánh tơi tả. Người của Thái Y Viện chỉ để lại chút thuốc rồi rời đi. Ta lo lắng đến mức rơi nước mắt:

“Thập Thất gia, chuyện này là thế nào, ai đã đánh ngài thành thế này? Nô tỳ đi đến Dưỡng Tâm điện báo với Hoàng thượng!”

Tiểu hoàng tử yếu ớt cười, giơ tay lau nước mắt cho ta: “Tiểu Thu, đừng khóc nữa, không đau đâu.”

“Làm sao không đau cho được, đánh chảy cả máu như thế kia!!”

Ta vẫn rơi nước mắt. Đứa bé ta nuôi nấng trắng nõn, ai nỡ đánh nó thành thế này, dù có phạm lỗi tới đâu hắn cũng là con ruột của Hoàng thượng!

“Phụ hoàng đến học đường gặp ta, nói bài văn ta viết chưa tốt nên phạt ta.” Tiểu hoàng tử nói nhỏ. “Đừng khóc nữa, Tiểu Thu, tỷ có thể giúp ta nói vài lời được không?”

Ta cầm quạt nhẹ nhàng phe phẩy, một tay lấy ống tay áo lau nước mắt. Từng là trạng nguyên lang một thuở, bây giờ đến cả Thái Phó còn khen bài văn của Thập Thất hoàng tử viết hay, sao có thể tệ đến mức ấy chứ! Dù căm ghét đến đâu cũng không nên ra tay với con nhỏ tàn nhẫn đến thế. Ta vốn dễ khóc, hôm nay lại càng không kiềm chế được.

“Tiểu Thu, ta muốn ăn mì trứng gà đậu hũ thịt kho, tỷ có thể làm cho ta một bát không?” Tiểu Hoàng tử hỏi.

Kể từ lần đầu ta làm cho hắn món mì ấy, hắn đã thích, nhưng đậu hũ khó bảo quản nên cũng ít khi làm. Hôm nay vừa hay Nội vụ phủ gửi tới một khúc đậu hũ; hai năm nay ai cũng biết Thập Thất hoàng tử học hành tiến bộ, thường được Thái Phó khen ngợi nên Nội vụ phủ cũng không dám quá hà tiện, sợ ngày nào đó Hoàng thượng nhớ tới đứa con này mà tính sổ lên đầu bọn họ.

Ta vội vã nấu xong, bê bát mì mang vào thì thấy tiểu hoàng tử đã ngủ say, nắm tay thành nắm đấm, trên trán đầm đìa mồ hôi vì chịu đựng cơn đau. Ta nhẹ nhàng đi lớp lau mồ hôi cho hắn rồi lui ra ngoài. Phủ bát mì lại bằng cái chụp.

Ta quyết định không rời đi nữa. Ta sợ nếu sau này Thập Thất hoàng tử lại bị đánh, sẽ không còn ai nấu bát mì ấy cho hắn nữa.

4.

Hai ngày sau, đến giữa trưa, ta vừa thay xong băng gạc cho Thập Thất hoàng tử thì Hoàng thượng đến. Thập Thất hoàng tử cố vùng dậy hành lễ, Hoàng thượng đứng giữa chính sảnh phất tay:

“Miễn lễ.”

Nhưng Thập Thất hoàng tử vẫn xuống giường, quỳ gối hành lễ. Băng gạc vừa thay đã rỉ máu, e là vết thương đã lại toác ra rồi.

“Thập Thất, con có hận trẫm không?”

Một câu này vang lên giữa đại sảnh đầy những cung nữ thái giám đang khom lưng quỳ rạp. Thập Thất Hoàng tử dập đầu, đáp:

“Về công, phụ hoàng là minh quân muôn đời. Về tư, phụ thân ban cho nhi tử tính mạng. Dù là luận về công hay tư, nhi thần đều không có lý do oán hận phụ hoàng, chỉ có cảm kích.”

Hoàng thượng cười lạnh:

“Nhưng trẫm hận ngươi thấu xương. Nếu không có ngươi, Hiền phi cũng sẽ không ra đi như vậy.”

Ta nghĩ thầm, nếu Thập Thất hoàng tử biết vừa sinh ra đã mất đi mẫu thân, phụ thân lại chẳng hề yêu thương, e rằng hắn cũng không tình nguyện đến thế gian này để làm gì đâu. Không biết là vì nét mặt ta quá bất bình hay do Hoàng thượng quá nhạy bén mà đột nhiên ông quay sang ta:

“Dường như ngươi đang bất công thay Thập Thất có phải không?”

“Phụ hoàng, Tiểu Thu vốn luôn kính cẩn lương thiện!” Thập Thất Hoàng tử vội vàng dập đầu thật mạnh, giải vây thay cho ta.

Ta nhìn vết máu loang dần trên lưng hắn, không kìm được mà cất lời:

“Khởi bẩm Hoàng thượng, ngày đầu tiên nô tỳ đến điện Thừa Hoa, trong cung điện to lớn ấy chỉ có một mình Thập Thất gia, không có người nào chăm sóc ngài ấy. Thập Thất gia không có cơm ăn, khát thì múc bừa nước giếng mà uống, đói thì ăn cơm thiu. Xanh xao vàng vọt, trên đầu còn có bọ chó, chơi bùn nặn tượng, nói ‘đây là phụ hoàng, đây là mẫu phi, còn đứa bé này chính là ta’. Khi sinh bệnh, trong miệng cũng lẩm nhẩm ‘nếu ta đi rồi, liệu mẫu phi có thể quay về không’.”

“Nô tỳ tận mắt nhìn Thập Thất Hoàng tử lớn lên, không dám nói gì hơn, chỉ cảm thấy nếu có thể lựa chọn, Thập Thất gia nguyện dùng chính mình để đổi lại cuộc đời cho Hiền phi nương nương.”

Nói xong, ta quỳ xuống dập đầu, chờ đợi lệnh ban chết. Hoàng thượng im lặng rất lâu, cuối cùng không nói gì, chỉ dẫn tùy tùng rời đi. Người đi rồi, Thập Thất hoàng tử bé nhỏ lại nói hệt như ông cụ non:

“Tiểu Thu, lần sau chớ xúc động như vậy. Phụ hoàng giận lắm cũng chỉ trách phạt ta, nhưng với tỷ thì khó nói. Hiện giờ ta không có khả năng bảo hộ tỷ.”

Ta thay băng gạc, đáp:

“Nô tỳ hiểu, nhưng những điều cần nói vẫn phải nói. Nếu có một ngày ấy thật, mong sau này khi Thập Thất gia phát đạt sẽ để tâm cho người nhà của nô tỳ.”

“Phì phì phì, miệng quạ đen! Tỷ phải sống lâu trăm tuổi, kiếp sau vẫn hầu hạ ta.”

“Thập Thất gia, chẳng lẽ kiếp sau nô tỳ vẫn phải hầu hạ ngài sao?”

Thập Thất Hoàng tử cười, không đáp.

Ngày hôm sau, tổng quản thái giám dẫn một đoàn cung nữ thái giám khiêng đầy rương hòm tiến vào, nói là Hoàng thượng ngự ban. Tạ ơn xong, Thập Thất hoàng tử cho mọi người lui xuống, bảo ta đóng cửa mở ra xem bên trong là những gì. Vàng bạc châu báu, hổ phách phỉ thúy, lụa là gấm vóc, thậm chí còn có kim sang dược.