Đọc truyện MẨU CHUYỆN NHỎ NƠI THÂM CUNG – Chương 9: Quyết Định Rời Bỏ: Hành Trình Về Quê Nhà.

Ta nằm suy nghĩ. Chẳng trách, vừa đến Khôn Ninh cung đã có riêng một gian phòng, lại thường xuyên được ban bánh hạt dẻ. Chẳng trách lại để Văn Hiến chuyển thư, thì ra là muốn se duyên cho chúng ta. Nhưng ta vốn chưa từng thích bánh hạt dẻ. Lần đầu ta ăn là khi Thập Thất hoàng tử còn nhỏ, vừa từ học đường trở về, vui vẻ lấy ra một gói giấy, nói hôm nay được Thái phó khen chữ đẹp, thưởng cho bánh hạt dẻ.

“Ta giữ lại không ăn, mang về cho tỷ nếm thử!”

Nhìn ánh mắt mong chờ của hắn, ta mỉm cười khen rất ngon. Từ đó về sau, hắn luôn để dành phần bánh ấy cho ta. Nhưng ta vốn không thích đồ ngọt. Ta cũng không thích Vương Văn Hiến.

Ta lấy bức thư từ dưới đệm ra, đọc kỹ từng câu từng chữ. Chỉ thấy toàn là lời lẽ cố tỏ ra mạnh mẽ, rõ ràng là ăn không quen, ở không quen, rõ ràng sợ chẳng còn đường về, rõ ràng sợ ta quên.

Ta gắng gượng ngồi dậy, cầm bút viết ở mặt sau:

“Nếu điện hạ mãi ở lại biên ải, vậy thì Tiểu Thu cũng không ở lại một mình.”

Viết xong, ta nhìn chồng kinh Phật chưa chép xong trên bàn. Thầm nghĩ, chắc do mấy lần buông lời càn rỡ mà khiến trời Phật nổi giận. Ta cầm giấy lên tiếp tục chép, trong lòng thầm niệm:

“Tiểu Thu chẳng cầu mong điều gì khác, chỉ cầu điện hạ được bình an.”

Một tờ rồi lại một tờ. Trời lạnh, nghiên mục khó mài, ta ôm vào ngực, lấy chăn ủ ấm. Ngoài kia gió đập cửa giấy, gào thét từng hồi. Ta vừa rơi nước mắt vừa nghĩ: Tiểu Thu chẳng cầu mong gì khác, chỉ cầu điện hạ được bình an. Dùng mạng ta đổi lấy cũng cam lòng. Ta tình nguyện.

Đêm ấy, đến khi nến tàn, trời mới sáng. Người của Dưỡng Tâm điện đến báo: viện binh đến kịp, mưa tên khiến quân địch đại bại. Trấn Bắc tướng quân truy kích sáu mươi dặm, quân giặc bị tiêu diệt sạch sẽ. Nhưng Thập Thất hoàng tử lại mất tích. Vì thế tướng quân tiếp tục trấn thủ biên quan, đồng thời tìm kiếm tung tích của Thập Thất hoàng tử.

Nghe tin ấy, ta vội vã trở về phòng, đêm đến lại phát sốt cao. Ban đầu chỉ là cảm lạnh, sau đó hoàn toàn không xuống giường nổi. Cơm ăn không vào. Ma ma mời Thái y đến, Thái y bảo ta mắc bệnh trong lòng, chỉ có thể tự mình vượt qua.

“Đừng để đến lúc Thập Thất hoàng tử bình an trở về, ngươi lại bỏ mạng trước.” Ma ma nói.

Ta nở nụ cười yếu ớt:

“Không đâu ma ma, ta sẽ khỏe lại mà.”

Ta cố ăn uống nghiêm túc nhưng ăn vào lại nôn ra, người ngày một gầy yếu, áo quần phải buộc thật chặt mới không rơi. Vương Văn Hiến có đến tìm, còn đưa thư của đệ đệ ta, nói đệ ấy đã thi đỗ tú tài. Ta dồn hết số tiền dành dụm bấy lâu, nhờ hắn mang về.

Hắn nói:

“Tiểu Thu, theo ta ra khỏi cung đi. Muội đã đến tuổi rồi.”

Ta lắc đầu, không chịu. Hắn chỉ thở dài:

“Bảo trọng.”

Một hôm, ta ra ngoài thấy cây đã đâm chồi non, mới giật mình nhận ra mùa xuân đã đến từ lúc nào. Bầy bồ câu trắng tung cánh vòng quanh trời xanh, đàn nhạn cũng từ phương nam bay trở lại. Ngẩng đầu nhìn lên, ta thầm nghĩ, những cánh chim tự do bay lượn kia, liệu có thể thay ta nhìn một chút, xem Thập Thất gia của ta, ngài ấy có bình an không?

8.

Ta ra khỏi cung. Ma ma hỏi:

“Thiên hạ rộng lớn thế này, Tiểu Thu, ngươi định đi đâu?”

Ta đáp: “Đi tìm người trong lòng.”

Quả nhiên Hoàng hậu nương nương giữ lời hứa, trả lại cho ta chiếc rương mà Thập Thất gia để lại. Ta mang đi đổi lấy ngân phiếu, phần còn lại gửi nhờ trong phủ Vương Văn Hiến. Hắn giữ ta lại:

“Ngay cả nhóm thám tử tinh nhuệ của Trấn Bắc tướng quân còn tìm không thấy, muội chỉ là một nữ tử, làm sao mà tìm được?”

Ta nói: “Ý ta đã quyết rồi.”

“Ta không thể trơ mắt nhìn muội đi vào đường chết.”

Đang giằng co, một gã sai vặt đưa thư bước vào. Ta nhân lúc sơ hở định chạy, hắn lập tức gọi với theo:

“Là thư của Thập Thất hoàng tử! Hắn sắp trở về rồi!”

Thấy ta do dự, hắn chìa thư ra:

“Không tin thì muội xem đi!”

Ta nhận lấy bức thư, bên trên chỉ viết vài dòng:

“Tiểu Thu, ta đã chuẩn bị khởi hành về Kinh thành. Chừng một tháng rưỡi nữa sẽ đến nơi. Hãy đợi ta.”

Khoảnh khắc ấy, trong đầu ta chỉ vang vọng một câu: Tình lang có đôi chân, dù cách núi ngăn biển, rồi cũng sẽ tìm về.

Ngóng chờ, mong mỏi đã lâu. Cuối cùng vào giờ phút này nước mắt không thể kìm nén được mà dâng tràn, ta đưa tay ấn nơi khóe mắt, cố ngăn chúng rơi xuống. Nửa năm nay, ta đã cầu trời khấn Phật biết bao lần, khóc cạn nước mắt biết bao đêm, cứ tưởng nước mắt cũng đã khô cạn, không ngờ chỉ một câu ấy thôi cũng khiến ta vui mừng đến mức toàn thân run rẩy vì nức nở.

Ta không thể quay lại cung nữa. Vương Văn Hiến để ta tạm ở lại phủ của hắn chờ tin.
Những ngày chờ đợi, thoạt đầu trong lòng ta nóng như lửa đốt, sau không chịu nổi mới tìm việc để làm. Ta học thêu. Người ta thường nói, nữ nhi khi thương ai thì nên tặng túi gấm cho người ấy. Ta cũng muốn may một chiếc túi để hắn hiểu rõ tấm lòng của ta.

Trong những tháng ngày ấy, ta đã nghĩ thông suốt. Dù tương lai ra sao, dù một ngày nào đó hắn có lạnh nhạt đối với ta, ta cũng nguyện đem hết những gì mình có cho hắn. Chỉ cần hắn muốn, chỉ cần hắn thích. Ta không biết nữ tử trong thiên hạ nghĩ thế nào, nhưng đối với ta, chỉ cần có những khoảnh khắc cháy bỏng này thôi, cuộc đời này xem như đã đủ rồi.

Ta không cầu dài lâu, ta chỉ cầu được một lần rực rỡ. Nhưng cuộc đời chưa từng thuận theo ý ta. Thập Thất hoàng tử trở về. Cả kinh thành hân hoan chào đón vị hoàng tử anh dũng. Hắn cùng Trấn Bắc tướng quân chiến thắng trở về, bên cạnh còn có một công chúa ngoại phiên, mang theo sính lễ triều phục.

Ngày ấy chen trong dòng người chật chội, ta nghe hai người trước mặt bàn tán:

“Nghe nói trước khi Thập Thất hoàng tử mất tích, người giao chiến với ngài chính là vị công chúa này. Công chúa ấy cũng thật gan dạ, dẫn quân xông pha chiến trường, cùng cấm vệ quân của hoàng tử đánh đến ngang tài ngang sức. Sau đó hai người lại cùng nhau biến mất! Sau đó thì…”

Người nọ cố tình ngừng lại không nói nữa.

Bên cạnh có kẻ mắng: “Này ngươi đó, thật khó chịu!”

Trong lòng ta cũng thầm nghĩ: Thật sự quá phiền!

Người kia cười hề hề nói tiếp:

“Sau đó Thập Thất hoàng tử và công chúa lại cùng xuất hiện. Vị Công chúa ấy vừa ý Thạp Thất hoàng tử chúng ta, sống chết cũng đòi gả tới. Nghe đâu ngoại phiên vương chỉ có mỗi một ái nữ, yêu thương nâng niu như tròng mắt nên chẳng còn cách nào khác, đành phải dâng làm sính lễ, nhận thua mà thần phục.”

Người còn lại sờ sờ mặt, cười:

“Theo ta thì vị công chúa ngoại phiên ấy thật là mạnh bạo, thú vị hơn nữ tử Đại Hán chúng ta nhiều.”

Ta nhìn về phía công chúa ngoại phiên, thấy nàng mặc vàng đeo ngọc, trên đầu tết vô số bím tóc nhỏ, cuối bím tóc còn cột sợi vàng lấp lánh, đôi mắt dài và sáng, ngồi trên lưng ngựa, quả thật uy phong hiên ngang. Rồi ta lại nhìn về phía Thập Thất hoàng tử đang cưỡi ngựa giữa vòng người vây quanh. Hắn đã đen hơn một năm trước, trông càng anh tuấn. Từ xa nhìn lại, khí chất mạnh mẽ, chẳng còn là đứa trẻ phải nương nhờ người khác che chở năm nào nữa rồi.

Ta chen ra khỏi đám đông, trở về Vương phủ, ném cái túi thơm còn đang thêu dang dở đi. Ta vốn không định bỏ đi, bởi chính hắn bảo ta hãy chờ hắn trở về. Nhưng ta nghĩ lại, vì sao ta cứ phải chờ chỉ vì một câu nói của hắn? Tuổi xuân của ta có hạn, sao lại phải phung phí hết lên người hắn như vậy? Vì sao ta phải chờ đợi!

Ta để lại cho Vương Văn Hiến một phong thư rồi trở về quê nhà ở phương Bắc, muốn thăm lại mẫu thân và đệ đệ, đã lâu lắm rồi ta không gặp họ. Ta không biết cưỡi ngựa, lại đi chậm, mất nửa ngày mới ra khỏi thành. Quay đầu nhìn lại lầu thành, trong lòng hậm hực nghĩ: Đợi đấy, xem ta có quay về nữa hay không! Rồi lại đi suốt hai ngày mới thật sự rời khỏi đất Kinh thành.