Đọc truyện Kế Hoạch Báo Thù Của Nữ Thần – Chương 2: Sự Trở Lại Đầy Bí Ẩn Của Giản Ninh.
Khi đó, công ty vẫn còn vài dự án đang dang dở, Hứa Ngạn đã thế chấp nhà để vay ngân hàng, đồng thời chạy vạy khắp nơi tìm vốn đầu tư. Nếu cứ tiếp tục, có lẽ công ty vẫn cầm cự được một thời gian, chờ đợi dự án mới hoặc các khoản vay và vốn đầu tư được duyệt.
Nhưng sau khi Giản Ninh tung tin, lòng người tan rã, nhân viên lần lượt bỏ đi, các dự án đang triển khai cũng phải dừng lại, dẫn đến việc công ty bị phạt vi phạm hợp đồng.
Cuối cùng, chỉ còn mình tôi ở lại, trong khi tài khoản công ty không còn một xu.
Các đồng nghiệp hiện tại đều là những người mới được tuyển trong hai năm gần đây nên không ai biết cô ta.
Tôi cứ ngỡ sau chuyện năm xưa, Hứa Ngạn đã nhìn thấu bộ mặt của Giản Ninh.
Không ngờ bây giờ, anh ta lại có thể ngồi cùng cô ta cười nói vui vẻ như chưa từng có gì xảy ra.
“Mời mọi người ngồi, tôi xin giới thiệu một chút,” Hứa Ngạn chỉ vào Giản Ninh và nói với mọi người:
“Đây là cô Giản Ninh, cô ấy sẽ bắt đầu làm việc tại công ty vào thứ Hai tuần sau.”
Một câu nói của Hứa Ngạn khiến tôi hoàn toàn sững sờ.
Tiểu Mạc ngồi bên cạnh thấy sắc mặt tôi không tốt, bèn khẽ kéo áo tôi, thì thầm an ủi:
“Chị Tang, chị đừng buồn.”
Haiz, cô bé đâu biết tôi đang buồn vì điều gì.
Tôi cực kỳ khó chịu về nhân cách của Giản Ninh. Cô ta đã ra đi một cách rất khó coi, từng thề rằng sẽ không bao giờ quay lại.
Tôi không thể hiểu nổi, rõ ràng Hứa Ngạn mới là người nên ghét Giản Ninh nhất, tại sao bây giờ lại muốn tuyển cô ta trở về?
“Tang Du, chị sao thế?” Giản Ninh nhìn về phía tôi, “Nói thật, tôi còn thấy ghen tị với chị đấy.”
“Ghen tị với tôi điều gì?” Tôi thầm nghĩ, ghen tị vì tôi phải bỏ tiền túi ra làm việc, hay ghen tị vì tôi mệt bở hơi tai?
“Ghen tị vì chị đã trở thành cây đa cây đề trong công ty, bây giờ còn làm lãnh đạo nữa. Nhớ ngày xưa, chị chỉ là cô sinh viên mới ra trường, ngơ ngác chẳng biết gì.”
“Biết trước thế này, năm đó tôi đã không nghỉ việc rồi. Nếu không thì giờ chắc tôi đã thành Giản tổng, đúng không Hứa tổng?”
Giản Ninh cười duyên dáng, giọng điệu nũng nịu, ánh mắt nhìn Hứa Ngạn lúng liếng như hoa.
Hứa Ngạn cũng mỉm cười, ánh mắt đầy cưng chiều nhìn Giản Ninh: “Đúng, đúng, Giản tổng nói gì cũng đúng.”
Mặt Giản Ninh hơi ửng hồng, cô ta khẽ vỗ vào vai Hứa Ngạn: “Anh không được qua loa với em đâu đấy.”
“Anh nào dám.”
Nhìn cảnh hai người họ liếc mắt đưa tình, trêu ghẹo nhau chẳng coi ai ra gì, cả phòng im phăng phắc, ai nấy đều cảm thấy không thoải mái, còn tôi chỉ muốn chửi thề.
“Giản Ninh, mấy năm qua cô làm ở công ty nào vậy?” Tôi hỏi.
Sắc mặt Giản Ninh thoáng cứng lại, cô ta bắt đầu ấp úng: “À… thì… ra nước ngoài.”
“Đi nước nào?”
“Ừm… đi… Đông Nam Á.”
“Ồ.”
“Tang Du, hôm nay em làm sao mà nói chuyện khó nghe thế?” Hứa Ngạn cau mày quát tôi, “Em có bất mãn gì thì cứ nói thẳng ra.”
Tôi im lặng, chỉ đảo mắt một vòng. Giản Ninh cười rồi đẩy nhẹ Hứa Ngạn: “Anh đừng nói nữa, Tang Du chỉ tò mò hỏi thăm thôi mà.”
“Mà này Tang Du, tôi có quen một người bạn cũng họ Tang, anh ấy là người nhà họ Tang ở Ninh Thành, chị có liên quan gì đến họ không?”
Nhà họ Tang ở Ninh Thành là một trong mười gia tộc giàu có nhất cả nước.
Tôi khẽ ho một tiếng: “Chắc chắn là có rồi, năm trăm năm trước chúng tôi là người một nhà mà.”
“Ha, chị hài hước thật. Tôi cũng nghĩ vậy, nếu chị là người nhà họ Tang ở Ninh Thành thì cần gì phải đến làm việc cho công ty của Hứa Ngạn.”
4
Sáng hôm sau, tôi có cuộc họp trực tiếp với khách hàng nên không đến văn phòng. Buổi chiều quay lại, Hứa Ngạn gọi tôi vào phòng làm việc, Giản Ninh và Tiểu Mạc cũng có mặt. Sắc mặt của Tiểu Mạc rất tệ.
Lẽ nào Giản Ninh lại sắp trở thành trợ lý của Hứa Ngạn? Vậy Tiểu Mạc phải làm sao? Tôi thầm nghĩ, nếu Tiểu Mạc không làm trợ lý cho Hứa Ngạn nữa, cô ấy có thể chuyển sang giúp tôi. Cô bé rất ham học hỏi, năng động và lạc quan, tôi khá quý.
Hứa Ngạn nói:
“Tang Du, giờ anh chính thức giới thiệu với em, Giản Ninh sẽ đảm nhiệm vị trí Phó Tổng Giám đốc của công ty. Sau này mọi công việc của em đều phải báo cáo trực tiếp cho cô ấy. Nhân tiện, dự án Nam Thành mà em vừa ký sẽ do Giản Ninh chủ trì, em hỗ trợ bên cạnh.”
Tôi sững người, nhìn chằm chằm vào Hứa Ngạn bằng ánh mắt dò hỏi: Anh chắc chứ?
Giản Ninh chìa tay ra:
“Tang Du, mong sau này hợp tác vui vẻ.”
Tôi cố nén cơn tức trong lòng, miễn cưỡng đưa tay ra bắt.
Vừa mới lo Tiểu Mạc sẽ mất việc, ai ngờ người bị giáng chức lại chính là tôi.
Công ty rất nhỏ, đến giờ chỉ có ba bốn chục người, không có hệ thống cấp bậc rõ ràng. Nhưng suốt mấy năm qua, tôi là người phụ trách mọi công việc cụ thể, còn Hứa Ngạn chỉ quản lý chung. Giờ Giản Ninh vừa vào đã trở thành cấp trên của tôi, chẳng khác nào tôi bị giáng chức.