Đọc truyện Kế Hoạch Báo Thù Của Nữ Thần – Chương 1: Giá Trị Bị Lãng Quên: Tiệc Mừng và Nỗi Đau.


Mọi người trong công ty đều đinh ninh rằng tôi thầm yêu Hứa Ngạn, thậm chí chính anh ta cũng nghĩ vậy.

Dù gì thì vào lúc anh ta sa cơ lỡ vận, đến mức không trả nổi lương cho nhân viên, cũng chỉ có mình tôi bám trụ lại, còn bỏ tiền túi ra để duy trì công việc.

Giờ đây, khi công ty đã vực dậy, anh ta lại mời người trong mộng của mình quay về, đưa cô ta lên làm cấp trên và tiếp quản toàn bộ công việc của tôi.

Quá đỗi thất vọng, tôi quyết định nộp đơn xin nghỉ.

Họ ở sau lưng xì xào: “Trái đất thiếu mợ thì chợ vẫn đông.”

Thậm chí còn đặt điều bẩn thỉu để bôi nhọ tôi.

Nhưng sau này họ mới nhận ra, thiếu tôi, công ty quả thực không thể nào vận hành nổi.

“Hợp đồng của Nam Thành ký thành công thật rồi!”

“Giá trị đơn hàng này là một con số mà trước đây tôi chưa bao giờ dám mơ tới. Ôi trời ơi, xúc động quá đi mất, chị Tang đỉnh thật sự, ra tay một cái là có ngay hợp đồng lớn thế này!”

“Một tỷ! Đúng là một tỷ! Cả đời này tôi chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy!”

Vừa bước vào công ty, Tiểu Mạc đã mừng rỡ reo lên với đồng nghiệp, tôi và Hứa Ngạn đi ngay sau lưng cô ấy.

Tiểu Mạc là trợ lý của Hứa Ngạn, chúng tôi vừa ký xong hợp đồng với Nam Thành và trở về công ty.

Dự án Nam Thành này đúng là một miếng mồi béo bở, không chỉ các công ty trong thành phố tham gia đấu thầu mà cả những tập đoàn lớn từ các tỉnh thành khác cũng góp mặt.

Cạnh tranh vô cùng khốc liệt.

Công ty chúng tôi chỉ là một doanh nghiệp nhỏ với vài chục nhân viên, quy mô và danh tiếng đều không thể so bì với các tập đoàn lớn.

Vì dự án này, tôi đã dẫn dắt đội ngũ tăng ca suốt mấy tháng ròng, cuối cùng cũng hoàn thành được một phương án ưng ý.

Trải qua nhiều vòng đấu thầu, phương án gần như hoàn hảo của chúng tôi cùng với màn thuyết trình và phản biện ấn tượng đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng phía Nam Thành.

Cuối cùng, Tổng Giám đốc Thẩm của Nam Thành đã quyết định giao dự án này cho chúng tôi.

Hôm nay, chúng tôi đã đến công ty họ để ký kết hợp đồng.

Sự phấn khởi của Tiểu Mạc đã lan tỏa đến tất cả đồng nghiệp, ai nấy đều đứng dậy chúc mừng tôi và Hứa Ngạn.

Hứa Ngạn cũng có một bài phát biểu đầy nhiệt huyết.

Cuối bài phát biểu, có người trêu đùa:

“Tổng Giám đốc Hứa, có phải sau khi hoàn thành đơn hàng này, chúng tôi sẽ được uống rượu mừng của anh và chị Tang không?”

“Đúng vậy, đúng vậy, công ty từ hai bàn tay trắng đến cơ ngơi như bây giờ, đều là nhờ chị Tang luôn sát cánh bên Tổng Giám đốc Hứa.”

“Thật không? Tổng Giám đốc Hứa và chị Tang sắp thành đôi rồi sao?”

Hứa Ngạn thoáng ngẩn người, liếc nhìn tôi, vẻ mặt có chút lúng túng rồi khẽ ho một tiếng.

Thấy vậy, tôi liền ngắt lời họ:

“Mọi người nói linh tinh gì vậy, không có chuyện đó đâu, đừng mơ mộng hão huyền nữa.”

“Tôi và Tổng Giám đốc Hứa của các bạn chỉ là đồng nghiệp đơn thuần thôi.”

Hứa Ngạn mỉm cười: “Muốn uống rượu mừng thì dễ thôi, mọi người cũng vất vả rồi, tối nay cả công ty đi ăn tiệc, rượu bia không giới hạn.”

Bây giờ, với một đơn hàng lớn trong tay, Hứa Ngạn trở nên tự tin hơn hẳn.

2

Buổi tối, công ty tổ chức tiệc ăn mừng. Hứa Ngạn tự lái xe rời đi trước giờ tan làm, nói là đi đón một người bạn đến chung vui. Tôi không nghĩ nhiều, tan làm liền dẫn các đồng nghiệp khác đến nhà hàng.

Khi chúng tôi bước vào phòng riêng, Hứa Ngạn đã có mặt. Ngồi cạnh anh ta là Giản Ninh. Hai người họ ngồi sát bên nhau, cười nói vui vẻ, ánh mắt Hứa Ngạn như dán chặt vào gương mặt Giản Ninh.

Giản Ninh rất đẹp, cô ta mặc một chiếc váy trắng tinh, làn da nõn nà, mái tóc dài vàng óng buông lơi trên vai, trông như một đóa hoa kiêu kỳ không vướng bụi trần.

Khi nhìn thấy cô ta, tôi thoáng khựng lại.

Cô ta mỉm cười chào tôi:

“Tang Du, lâu rồi không gặp.”

“Đúng là lâu rồi không gặp,” tôi đáp lại rồi tìm một chỗ ngồi xuống.

Các đồng nghiệp khác không ai biết Giản Ninh là ai, nhưng thấy sự thân mật giữa cô ta và Hứa Ngạn, ai nấy đều lộ vẻ bối rối, ái ngại nhìn tôi.

Tôi biết họ đang lo lắng điều gì, chỉ khẽ cười không để tâm.

Giản Ninh từng là nhân viên của công ty. Khi tôi mới vào làm, cô ta là trợ lý của Hứa Ngạn. Nói là trợ lý, nhưng thực chất chỉ in vài tập tài liệu, thời gian còn lại thì tán gẫu khắp nơi hoặc nghịch điện thoại, có thể nói là ngồi không hưởng lương cao. Tất nhiên, cô ta có thể như vậy là nhờ nhan sắc của mình, và Hứa Ngạn thì sẵn lòng bao bọc cô ta.

Ba năm trước, khi công ty gặp khó khăn, kinh doanh tuột dốc, không trả nổi lương, Giản Ninh chính là người đầu tiên trở mặt với Hứa Ngạn.

Cô ta làm việc cùng văn phòng, lại gần gũi Hứa Ngạn nhất nên biết trước việc công ty cạn tiền. Sau đó, cô ta rêu rao chuyện này với rất nhiều đồng nghiệp, thậm chí còn xúi giục họ nghỉ việc.