Đọc truyện Kế Hoạch Báo Thù Của Nữ Thần – Chương 3: Cuộc Chiến Trong Văn Phòng: Tình Cảm và Công Việc.

Thực ra, tôi không quá quan tâm đến chức vụ. Điều tôi bực mình là Giản Ninh hoàn toàn không đủ năng lực để đảm nhận vị trí này.

Sắc mặt tôi rõ ràng rất khó coi. Hứa Ngạn để Giản Ninh rời đi trước và giữ tôi ở lại.

“Tang Du, em có ý kiến với Giản Ninh à?”

“Có.”

Hứa Ngạn khẽ ho một tiếng:

“Tang Du, anh nghĩ rằng mối quan hệ của chúng ta chỉ là đồng nghiệp.”

“Anh muốn nói gì?”

“Anh thích kiểu con gái như Giản Ninh.”

Gương mặt Hứa Ngạn hiện lên vẻ áy náy:

“Tang Du, những năm qua, em đã cống hiến rất nhiều cho công ty, anh đều ghi nhận. Với tư cách là ông chủ, anh rất biết ơn. Nhưng anh không có tình cảm nam nữ với em.”

“Hả? Anh đang nói cái gì vậy? Đừng nói là anh nghĩ tôi thích anh nhé?”

Hứa Ngạn lảng tránh ánh mắt, mặt hơi đỏ:

“Tang Du, em là một cô gái tốt, chắc chắn sẽ tìm được người tốt hơn.”

“Trời ạ, tôi đã phủ nhận điều này cả trăm lần rồi, sao anh cứ khăng khăng tin rằng tôi có ý với anh?”

Mọi người đều nghĩ tôi yêu anh ta đến si mê, và chính anh ta cũng tin như thế. Dù tôi đã giải thích nhiều lần, chẳng ai tin, đều cho rằng tôi ngại ngùng. Về sau tôi mặc kệ, chẳng buồn giải thích nữa.

“Anh thích Giản Ninh cũng chẳng sao, nhưng anh không nên để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến công việc.”

“Trong ngành này, điều tối kỵ nhất là người ngoại đạo lại lãnh đạo người trong nghề. Cô ta hoàn toàn không có kinh nghiệm, sao anh lại giao dự án quan trọng này cho cô ta?”

“Thì còn có em mà? Tang Du, anh rất tin tưởng vào khả năng của em. Vả lại, mấy năm qua Giản Ninh tuy không đi làm nhưng cô ấy đã tham gia các khóa học. Cô ấy chưa quen, em có thể hỗ trợ thêm.”

“Tôi không đồng ý. Anh có thể cho cô ta một chức vụ khác nếu muốn theo đuổi, nhưng không thể để cô ta chủ trì dự án này. Hơn nữa, nhân cách của cô ta có vấn đề, chính cô ta là người đã tung tin công ty sắp phá sản.”

Hứa Ngạn cau mày, không tin:

“Anh không thấy tận mắt, em đừng nói nữa. Giản Ninh là người rất đơn giản.”

“Không phải ai họ Giản cũng đơn giản đâu.”

“Tang Du, anh là ông chủ.”

“Được thôi.” Tôi bật cười lạnh lùng, rồi quay người bước ra khỏi văn phòng của Hứa Ngạn.

Vừa về chỗ ngồi, Tiểu Lưu đã bước đến, vẻ mặt vô cùng bực bội: “Chị Tang, văn phòng của chị bị dọn đi rồi.”

“Cái gì? Ai bảo dọn?” Máu nóng dồn lên não tôi.

“Là Hứa tổng, anh ấy nói dù sao chị cũng không hay dùng văn phòng đó nên để cho Giản tổng sử dụng.”

“Vậy tài liệu và hồ sơ trên giá sách của tôi đâu?”

“Lúc em biết chuyện thì họ đang vứt ra ngoài. Em biết đó là những thứ quan trọng của chị nên đã kịp lấy một ít và chuyển tạm vào phòng chứa đồ nhỏ.”

Văn phòng đó tôi dùng để cất giữ các tài liệu quan trọng, mô hình và hồ sơ mà tôi đã thu thập, sắp xếp trong nhiều năm. Tất cả đều là tâm huyết của tôi, nên tôi đã khóa kỹ để tránh người khác làm xáo trộn, còn bản thân thì chủ yếu làm việc ở khu vực chung.

Không ngờ Hứa Ngạn lại chẳng nói một lời, đã thản nhiên phá khóa và chuyển văn phòng của tôi đi.

Tôi đi đến phòng chứa đồ mà Tiểu Lưu nói, nhìn thấy tài liệu và các tập hồ sơ vứt lộn xộn trên sàn. Tôi cẩn thận nhặt từng món lên, sắp xếp lại, nhưng vẫn còn vài tập hồ sơ không thể tìm thấy.

Tức giận, tôi xông đến văn phòng trước đây của mình. Căn phòng đã được bài trí lại hoàn toàn, thêm vào rất nhiều đồ nội thất cao cấp. Có vẻ như Hứa Ngạn không tiếc tiền để làm hài lòng “nữ thần” của mình.

Giản Ninh đang chỉ đạo công nhân treo một bức tranh sơn dầu. “Cao lên một chút… sang phải một chút…”

Thật phí phạm, một văn phòng tử tế như vậy lại treo một bức tranh giả rẻ tiền.

“Ồ, Tang Du, chị đến rồi à? Mau giúp tôi xem, bức tranh này thế nào?”

“Giản tổng, tôi không có khả năng thưởng thức.”

“Cũng phải thôi, từ nhỏ chị đâu có được tiếp xúc với mấy thứ nghệ thuật này.”

“Giản tổng, trước đây tôi có để một số tài liệu ở đây, vẫn còn mấy tập hồ sơ chưa tìm thấy, cô có biết ở đâu không?”

“Chị đến để tìm tài liệu à? Tôi bảo người ta vứt hết rồi.”

“Vứt ở đâu?”

“Tôi làm sao mà biết được? Tôi chỉ bảo người ta vứt thôi.”

Tôi chạy xuống tầng dưới đến khu vực chứa rác, nhưng chẳng thấy gì. Rác đã được dọn sạch!

Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, tôi quay lại công ty, bước thẳng vào văn phòng của Hứa Ngạn.

“Hứa tổng, nếu anh muốn chuyển văn phòng của tôi cho Giản tổng, ít nhất cũng phải báo trước cho tôi một tiếng chứ?”

“Tang Du, hôm nay em ăn phải thuốc nổ à?”

“Anh có biết những tài liệu đó quan trọng đến nhường nào không?”

Phải rồi, Hứa Ngạn đã bao năm không nhúng tay vào công việc thực tế, mọi thứ trong công ty này đều do một tay tôi lo liệu.

“Quan trọng gì? Chẳng phải hợp đồng hay văn bản pháp lý thì có ảnh hưởng gì đâu?”