Đọc truyện Kế Hoạch Báo Thù Của Nữ Thần – Chương 4: Quyết Định Bất Ngờ: Rời Bỏ Để Được Tôn Trọng.
“Đó là những thứ tôi đã dày công thu thập!”
“Thế thì em thu thập lại lần nữa, có gì to tát. Văn phòng đó em cũng có dùng đâu, tôi để cho Giản Ninh khỏi lãng phí. Với lại, đừng lúc nào cũng đối đầu với Giản Ninh, cô ấy đơn thuần lắm.”
“Đơn thuần cái quái gì!” Tôi quay phắt sang lườm anh ta.
“À, còn nữa, báo cho em biết luôn, mấy nhân viên của em như Tiểu Lưu, Tiểu Hà, Phùng Mẫn và Đỗ Quyên, tôi đã điều hết sang cho Giản Ninh rồi. Họ làm việc khá ổn nên từ giờ mọi nhiệm vụ sẽ do Giản Ninh quản lý.”
Những người này đều do tôi đích thân tuyển chọn và đào tạo, năng lực rất tốt.
Xem ra Hứa Ngạn đã thực sự vắt óc suy tính để làm vừa lòng nữ thần của mình.
“Ha, sao anh không điều luôn cả tôi sang cho cô ta đi?”
“Nếu em thiếu người thì có thể tuyển thêm nhân viên mới.”
“Không cần nữa, tôi nghỉ việc!”
6
Nghe tôi nói muốn nghỉ việc, sắc mặt Hứa Ngạn lạnh đi:
“Tang Du, em nghĩ công ty Thần Quang không thể thiếu em à? Đừng có dỗi hờn trẻ con như thế! Mấy năm nay tôi đã quá chiều chuộng em rồi!
Chẳng qua tôi chỉ điều vài người sang cho Giản Ninh, có đáng để em nổi giận đến vậy không? Hơn nữa, thiếu người thì em cứ tuyển thêm là được mà.
Đừng dùng chuyện nghỉ việc để uy h.i.ế.p tôi. Không có ai là không thể thay thế.”
Hứa Ngạn chắc mẩm rằng tôi sẽ không rời bỏ công ty, bởi vì năm xưa, khi công ty không trả nổi lương, ngay cả tiền bảo hiểm xã hội tôi cũng phải tự bỏ tiền túi ra đóng.
Thời điểm ấy, tôi chưa một lần nhắc đến chuyện nghỉ việc.
Suốt những năm qua, tôi làm việc cần mẫn, hết lòng vì công ty. Dù giờ đây công ty đã phát triển, tôi cũng chưa bao giờ đòi hỏi mức lương cao hay cổ phần.
Các đồng nghiệp đều cho rằng tôi yêu thầm Hứa Ngạn, rằng chỉ có tình yêu mới khiến một người bất chấp lợi ích cá nhân mà cống hiến hết mình như vậy.
Rõ ràng, Hứa Ngạn cũng nghĩ thế. Anh ta tin rằng tôi yêu anh ta nên sẽ không bao giờ rời đi.
Khi tôi đề nghị nghỉ việc, anh ta chỉ xem đó là một cách để tôi dọa dẫm.
Tôi hít sâu vài hơi, nén giận và bình tĩnh lại:
“Hứa Ngạn, nếu anh đã quyết tâm đẩy tôi ra rìa thì cũng đừng nói những lời đường hoàng như thế nữa.
Thật lòng mà nói, chút tài sản này của anh, tôi không để vào mắt. Nếu anh khôn ngoan thì cũng chẳng cần phải vội vã đoạt quyền như vậy.
Đơn từ chức sẽ sớm được gửi đến anh.”
Nói xong, tôi quay người bước thẳng ra khỏi văn phòng, không một lần ngoái lại.
Phía sau, tôi nghe tiếng gầm của Hứa Ngạn:
“Tang Du, tốt nhất là nói được làm được!”
Những năm qua, tiếng nói của tôi trong công ty ngày càng có trọng lượng, điều đó khiến Hứa Ngạn, với tư cách là ông chủ, cảm thấy không thoải mái. Giờ anh ta muốn tước bớt quyền lực của tôi cũng chẳng có gì lạ.
Giản Ninh quay lại, nhìn sự thân mật giữa họ, có vẻ Hứa Ngạn sắp chinh phục được “nữ thần” của mình rồi.
Việc anh ta nhường văn phòng của tôi cho Giản Ninh vừa để lấy lòng cô ta, vừa là cách để gạt tôi ra ngoài.
Anh ta và Giản Ninh sẽ nắm giữ công ty, còn tôi chỉ là người ngoài. Một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng nếu đã định loại bỏ tôi mà còn tưởng tôi sẽ tiếp tục bán mạng cho công ty thì anh ta đã tính toán sai lầm rồi.
Vừa về chỗ ngồi, tôi đã cảm nhận được những ánh mắt tò mò và lo lắng của đồng nghiệp đổ dồn về phía mình.
“Chị Tang, chị vừa cãi nhau với Hứa tổng ạ?” Tôi khẽ lắc đầu: “Tôi nghỉ việc rồi.”
Nói rồi, tôi nhanh chóng soạn đơn xin nghỉ, gửi cho Hứa Ngạn và bắt đầu thu dọn đồ đạc cá nhân.
Cả công ty như vỡ oà. Các đồng nghiệp vừa sốc vừa tiếc nuối, họ vây quanh tôi, hỏi dồn:
“Sao lại thế hả chị Tang? Chị nghỉ việc vì lý do gì vậy?” “Chị Tang, sau khi nghỉ chị định đi đâu? Em muốn đi theo chị.” “Đúng rồi, em cũng muốn đi theo chị. Chị nhận em với!” “Em cũng vậy! Em cũng muốn theo chị!”
Nhìn những đồng nghiệp trước mặt, tôi bỗng thấy khó xử. Họ đều là những người tôi đã đích thân tuyển chọn và đào tạo, chúng tôi đã làm việc rất ăn ý và vui vẻ. Điều khiến tôi tiếc nuối nhất khi rời đi chính là phải xa họ.
Tôi thực sự chưa biết mình sẽ đi đâu. Trước đây, nhiều công ty cùng ngành đã ngỏ lời mời tôi với mức lương hậu hĩnh, nhưng vì không thiếu tiền nên tôi đều từ chối.
Tôi chỉ đành an ủi họ: “Chị vẫn chưa biết sẽ đi đâu. Các em cứ ở lại đây làm trước đã, nếu chị tìm được nơi tốt, sẽ gọi mọi người đi cùng.”
8
Hứa Ngạn và Giản Ninh nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài liền bước ra. Sắc mặt Hứa Ngạn sa sầm, cau mày quát về phía chúng tôi: “Mọi người đang làm gì vậy? Đây là giờ làm việc, ai muốn nghỉ thì cứ nghỉ đi! Ai muốn đi cứ việc, tôi không giữ, thiếu ai thì công ty vẫn hoạt động bình thường.”