Đọc truyện Kế Hoạch Báo Thù Của Nữ Thần – Chương 5: Cuộc Chiến Bằng Cấp và Những Bí Mật Xé Lòng.
Giản Ninh thì lại cười tươi, bước tới kéo tay tôi: “Tang Du, cậu thực sự nghỉ việc sao? Không ngờ tôi vừa đến mà cậu đã đi, tôi còn muốn tiếp tục làm việc với cậu mà. Cậu đi, tôi thấy tiếc lắm đấy.”
Hai người họ, một người đóng vai thiện, một người đóng vai ác, quả thật phối hợp ăn ý.
Tôi khéo léo rút tay lại, cười nhẹ: “Có vẻ chúng ta không có duyên rồi.”
Nói xong, tôi xách túi, ôm thùng đồ và chuẩn bị rời đi.
Giản Ninh diễn không được lâu, cô ta bắt đầu châm chọc, giọng đầy mỉa mai: “Có vài người, ở công ty lăn lộn vài năm, tưởng mình có chút bản lĩnh rồi nhỉ! Trước đây chẳng phải cũng chỉ tầm thường thôi sao, ai mà chẳng biết.”
Thực ra, cô ta nói cũng không sai. Ban đầu, khi mới vào Thần Quang, tôi đúng là chỉ làm cho có lệ. Nhưng sau đó, thấy Hứa Ngạn lâm vào cảnh khó khăn, tôi mới quyết định ra tay giúp đỡ.
Tôi dừng bước, quay lại nhìn cô ta: “Cô đang nói tôi đấy à?”
“Cậu nghĩ sao? Chẳng qua là gặp may thôi. Đúng thời điểm ngành khởi sắc, làm được vài dự án đã nghĩ mình giỏi giang lắm. Vị trí của cậu ấy à, đặt một con heo vào nó cũng làm được.”
Tôi đặt thùng đồ xuống, kéo ghế ngồi lại. Nếu họ đã cố tình gây sự lúc tôi rời đi, tôi cũng chẳng ngại đáp trả. Đúng lúc tôi đang bực mình, cần chỗ xả giận.
Tôi cười lạnh: “Heo cũng làm được à? Thế sao cô vẫn chưa làm được?”
Mặt Giản Ninh lập tức đỏ bừng: “Tang Du, tôi chỉ đang ví von thôi. Cậu đừng ảo tưởng, công ty cho cậu nền tảng, rời khỏi đây cậu chẳng là gì cả.”
“Ồ, cô đang tự nói về mình đấy à? Công ty cho tôi nền tảng nào? Sao lúc trước cô không ở lại? Lúc đó, Hứa Ngạn đã thế chấp cả nhà, chỉ vài ngày nữa là có tiền, cô lại không đợi nổi, còn xúi giục người khác nghỉ việc khiến công ty suýt sụp đổ. Mấy năm qua, tôi là người điều hành tất cả dự án, năng lực của tôi thế nào, một kẻ mới vào như cô có tư cách gì mà đánh giá? Còn cô, mấy năm nay ở Đông Nam Á làm gì? Có dám kể chi tiết cho mọi người nghe không?”
Tôi mỉm cười nhìn Giản Ninh. Cô ta lảng tránh ánh mắt tôi. “Giản Ninh đi du học, Tang Du. Đừng lúc nào cũng có ác ý với cô ấy!” Hứa Ngạn bước tới, mặt tối sầm, lên tiếng chỉ trích tôi.
“Học cái gì thế? Tôi tò mò lắm, có bằng tốt nghiệp không?”
“Tất nhiên là có. Giản Ninh, mang bằng ra để bịt miệng cô ta lại, cho cô ta hết gây sự.”
Giản Ninh đưa ra một tấm “bằng cấp”, là bằng thạc sĩ của một trường đại học nhỏ ở Đông Nam Á. Tôi cầm lấy tấm “bằng” đó, cười khẩy rồi đưa cho các đồng nghiệp xem: “Chỉ thế thôi à? Bằng này bỏ tiền ra là có, cần gì phải học.”
Mọi người đều biết loại bằng cấp này, chỉ cần bỏ tiền là mua được, vậy mà cô ta còn dám lấy ra khoe khoang, thật nực cười.
“Tang Du, cậu câm miệng lại! Tôi thấy cậu đang ghen tị! Không phục thì tự đi mà lấy bằng thạc sĩ về khoe!”
“Hứa tổng, chị Tang tốt nghiệp thạc sĩ ở Princeton đấy ạ. Loại bằng mua thế này chị ấy không thèm quan tâm đâu.” Tiểu Mạc đứng cạnh, lên tiếng bênh vực tôi.
“Cậu làm sao biết? Đừng có hù người. Thạc sĩ Princeton mà lại làm ở công ty nhỏ này à?” Giản Ninh không tin.
“Đúng vậy, lần đấu thầu vừa rồi, cần kiểm tra chứng chỉ và bằng cấp, tôi đã thấy bằng tốt nghiệp Princeton của chị Tang.”
“Tôi cũng thấy.” Tiểu Lưu cũng xác nhận.
Sắc mặt Hứa Ngạn sững lại, một lúc sau mới nói: “Cũng chẳng có gì ghê gớm.”
“Tôi chưa bao giờ nói bằng cấp của tôi ghê gớm, chẳng phải hai người đang khoe khoang sao? Hứa Ngạn, tôi chưa từng thấy ai si mê mù quáng như anh. Anh cứ tiếp tục đi, rồi xem kết quả thế nào.”
Nghe nói Giản Ninh là đàn em của Hứa Ngạn, anh ta đã yêu thầm cô từ thời cấp ba, nhưng Giản Ninh chưa bao giờ đáp lại.
Sau này, khi Hứa Ngạn thành lập công ty, dù quy mô không lớn nhưng vẫn đủ sức nuôi một người nhàn rỗi như Giản Ninh. Để tiện bề theo đuổi, Hứa Ngạn đã đưa Giản Ninh vào làm việc.
Mặc cho anh ta hết lòng hết dạ, Giản Ninh vẫn luôn giữ thái độ lấp lửng, không đồng ý cũng chẳng từ chối.
Cho đến khi công ty gặp khó khăn tài chính, Giản Ninh là người đầu tiên nghỉ việc: “Hứa tổng, anh biết em chi tiêu nhiều mà, lương trả chậm thì em sống sao nổi?”
Ngày Giản Ninh rời đi, Hứa Ngạn như người mất hồn suốt một thời gian dài.
Là người ngoài cuộc, khi đó tôi còn thắc mắc sao lại có người đàn ông si tình đến vậy.
Sau khi mọi người nghỉ việc, Hứa Ngạn mới dần vực dậy, lao đầu vào làm việc không ngừng nghỉ. Tôi cứ ngỡ anh ta đã vượt qua được cú sốc đó, nào ngờ mọi sự cố gắng ấy chỉ để giành lại “nữ thần” của mình.
Giờ thì anh ta định gạt tôi ra để cùng Giản Ninh nắm quyền công ty. Nếu vậy, đừng trách tôi không nể nang.
Dự án Nam Thành có một điều khoản phụ. Không có tôi, dự án sẽ không thể thực hiện được. Xem ra Hứa Ngạn đã quá mải mê theo đuổi Giản Ninh mà quên đọc kỹ hợp đồng.