Đọc truyện Kế Hoạch Báo Thù Của Nữ Thần – Chương 11: Bí Mật Danh Tính: Hậu Quả Của Lời Đồn Thổi.
“Sự việc là thế này. Khi cô Tang Du tham gia đấu thầu dự án Nam Thành lần đầu tiên, năng lực của cô ấy đã để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc. Sau khi biết cô ấy rời Thần Quang, tôi rất muốn mời cô ấy về làm việc cho Nam Thành, nhưng cô ấy đã từ chối. Vì thế tôi mới hẹn cô ấy đi ăn để thuyết phục, nhưng rõ ràng là không thành. Cô Tang là người có quan điểm rất rõ ràng và độc lập. Nếu các vị nói cô ấy dựa vào người khác, thì các vị đang đề cao tôi quá rồi. Thực ra, tôi mới là người muốn dựa vào cô ấy. Với tài năng và năng lực của cô Tang, cô ấy sẽ trở thành một doanh nhân xuất sắc. Nếu sau này tôi có khó khăn, hy vọng cô Tang có thể cưu mang ông già này.”
“Vậy Tang Du, cô giải thích đi, cô lấy đâu ra mười tỷ?” Hứa Ngạn vẫn cố chấp châm chọc.
Lúc này, Cố Tuấn bước lên sân khấu, lạnh lùng nhìn Hứa Ngạn và nói: “Muốn biết à? Vậy tôi nói cho anh biết. Cô Tang Du đây chính là đại tiểu thư của nhà họ Tang ở Ninh Thành. Hài lòng chưa?”
Rõ ràng Cố Tuấn đã điều tra rất kỹ về tôi, dường như anh ta biết rõ mọi thứ.
Ngay khi Cố Tuấn nói ra sự thật này, toàn bộ khán phòng lặng như tờ.
Hứa Ngạn há hốc miệng, muốn nói gì đó nhưng giọng nói của anh ta bị chìm nghỉm. Còn Giản Ninh thì mặt tái nhợt, đứng c.h.ế.t trân.
“Các người không phải luôn muốn gây rắc rối cho Tang Du sao?”
Cố Tuấn nói lạnh lùng: “Chúng tôi đã điều tra kỹ lưỡng, trong suốt một năm qua, chính hai người đã lan truyền những tin đồn vu khống cô ấy trên mạng. Bằng chứng đã rõ ràng, chúng tôi đã nộp đơn kiện lên cảnh sát.”
Anh ta nhìn lướt qua Hứa Ngạn và Giản Ninh, cả hai mặt mày xám xịt, rồi tiếp tục: “Đừng tưởng rằng dựa vào Tang Dược thì có thể yên ổn. Anh biết Tang Dược là hạng người gì chứ?”
Nói xong, Cố Tuấn ném một xấp ảnh xuống trước mặt Hứa Ngạn. Trong ảnh là cảnh Giản Ninh và Tang Dược thân mật lộ liễu.
Hứa Ngạn nhặt một tấm lên xem, mặt anh ta tái xanh, không thể chấp nhận nổi sự thật, lặng người đi.
Tiểu Mạc đứng bên cạnh, không bỏ lỡ cơ hội, nhặt những tấm ảnh còn lại lên, giọng điệu đầy vẻ mỉa mai: “Ôi, Giản Ninh, nhìn cô kìa! Gợi cảm và phóng khoáng thật đấy! Vóc dáng của cô đúng là tuyệt vời, trước sau lồi lõm đầy đủ. Cô đi Đông Nam Á là để làm nghề này sao? Chỉ cần mặc bikini chơi với mấy tay đại gia là kiếm được tiền à?”
Giản Ninh đỏ bừng cả mặt, lắp bắp không nói nên lời. Chỉ một lát sau, cô ta như phát điên, lao đến giật lấy xấp ảnh. Tiểu Mạc nhanh chóng ném toàn bộ chúng xuống phía dưới khán đài.
Tôi và Tiểu Mạc lùi lại, để Giản Ninh có thể nhìn thấy Hứa Ngạn đang thất thần. Cô ta hốt hoảng: “Anh yêu… không… những chuyện đó không phải sự thật. Mà dù có là thật, thì cũng là chuyện quá khứ của em thôi. Từ khi ở bên anh, em không hề làm gì cả. Anh yêu, tin em đi.”
“Cái mũ xanh này có nhiều loại lắm: xanh đậm, xanh nhạt, thậm chí cả xanh dạ quang nữa đấy. Hứa Ngạn, lần đầu công ty anh phá sản chẳng phải cũng nhờ Giản Ninh sao? Cô ta có dám thề rằng không phải do Tang Dược xúi giục không?”
Tôi bình thản buông thêm một lời chí mạng.
Hứa Ngạn nhìn Giản Ninh, giọng trầm xuống: “Giản Ninh, những gì Tang Du nói có phải thật không?”
“Anh yêu… em… em… em sai rồi.”
18
Tang Dược là anh họ của tôi, con trai bác cả. Anh ta là kẻ đủ mọi thói hư tật xấu, từ ăn chơi trác táng đến cờ b.ạ.c gái gú, nhưng vẫn muốn chiếm lấy công ty của bố tôi. Lý do anh ta viện ra là “nhà họ Tang chỉ có mình anh ta là con trai.”
Bố tôi là người rất quyết đoán trong công việc, nhưng lại khá mềm lòng trong chuyện tình cảm gia đình. Cả nhà bác cả sống dựa vào gia đình tôi, thường xuyên đến nhà tôi nhờ vả và lợi dụng. Tang Dược thì chẳng học được điều gì tử tế, chỉ giỏi tiêu tiền.
Ngành kinh doanh của gia đình tôi không liên quan nhiều đến chuyên ngành tôi học. Sau khi tốt nghiệp cao học, tôi muốn khởi nghiệp và làm điều gì đó liên quan đến chuyên môn của mình. Nhưng bố tôi không đồng ý, ông cho rằng khởi nghiệp quá rủi ro và chỉ muốn tôi an phận lập gia đình, sinh con. Nghe đâu từ khi tôi sinh ra đã có hôn ước, nhưng tôi luôn phản đối chuyện này.
Về công việc, bố tôi cho tôi hai lựa chọn: hoặc về làm từ cấp cơ sở ở công ty gia đình, hoặc đi làm thuê, hoặc vào cơ quan nhà nước. Miễn là đừng khởi nghiệp. Ông thường nhắc đến một người bạn đã nghỉ hưu, có con gái và con rể khởi nghiệp thất bại, nợ đến cả chục tỷ. Người bạn ấy, đã hơn bảy mươi tuổi, phải bán nhà để giúp con trả nợ.
Năm tôi m.ô.n.g lung nhất, tôi quyết định rời Ninh Thành, đến một thành phố mới và tìm một công ty nhỏ liên quan đến chuyên ngành của mình để “ẩn mình”. Thời gian đó, tôi không có mục tiêu cụ thể và chỉ làm việc cho có. Khi công ty Thần Quang rơi vào khó khăn, tôi cũng chẳng mấy quan tâm. Tiền lương không phải vấn đề lớn vì tôi không sống dựa vào nó.