Đọc truyện Kế Hoạch Báo Thù Của Nữ Thần – Chương 12: Giữa Lòng Phản Bội: Hành Trình Vươn Lên.
Khi công ty chỉ còn lại mình tôi, tôi thậm chí thấy việc “lười biếng” còn dễ dàng hơn. Nhưng sau đó, trong một lần tình cờ, tôi thấy Giản Ninh xuất hiện trong dòng trạng thái trên mạng xã hội của Tang Dược. Điều này khiến tôi nhớ lại chuyện Giản Ninh rời khỏi Thần Quang và phản bội Hứa Ngạn. Liệu có phải cô ta làm điều đó theo chỉ đạo của Tang Dược không? Nếu đúng, thì đó chắc chắn là một âm mưu nhắm vào tôi. Anh ta từ nhỏ đã không ưa tôi, nên việc anh ta đứng sau những chuyện này chẳng khiến tôi ngạc nhiên.
Sau khi tôi khiến công ty của Hứa Ngạn sụp đổ, trong lòng tôi cũng có chút áy náy. Khi công ty chỉ còn mình tôi, Hứa Ngạn có một khoảng thời gian suy sụp, nhưng anh ta nhanh chóng vực dậy và làm việc không ngừng nghỉ. Tôi rất khâm phục tinh thần đó của anh ta.
Có lần, Hứa Ngạn dẫn tôi đi gặp khách hàng để làm ra vẻ công ty vẫn ổn định. Một vị khách nam, thấy tôi trẻ trung xinh đẹp, đã có ý định quấy rối. Hứa Ngạn giận tím mặt, đứng ra bảo vệ tôi, thà bỏ lỡ cơ hội kinh doanh chứ không để tôi chịu tổn thương. Sau sự việc đó, tôi quyết định giúp đỡ anh ta và cũng muốn chứng minh cho bố tôi thấy rằng tôi có thể bắt đầu từ con số không và thành công.
Đó chính là lý do tôi không hề tính toán khi giúp Hứa Ngạn suốt mấy năm qua.
Sau khi rời khỏi Thần Quang, bố tôi cuối cùng cũng thay đổi quan điểm và cho tôi mười tỷ để tự mình thực hiện ước mơ. Tang Dược không biết đã nghe tin này từ đâu, liền liên lạc lại với Giản Ninh – người anh ta từng bỏ rơi, rồi cùng Hứa Ngạn hợp tác để bôi nhọ và vu khống tôi.
19
Vào ngày công bố kết quả đấu thầu, Hứa Ngạn và Giản Ninh đã bị cảnh sát bắt giữ để điều tra, còn Tang Dược cũng bị triệu tập làm chứng. Sau cuộc điều tra, Tang Dược bị phát hiện đã rút ruột công ty hàng chục tỷ, phần lớn số tiền này đã bị anh ta phung phí.
Bố tôi có chút buồn bã, nhưng sau đó cũng dần nhìn thấu mọi chuyện: “Nếu đã không chịu học hành tử tế, thì cứ để xã hội dạy nó cách làm người. Sau này cứ coi như không có đứa cháu này.”
Bố tôi cũng nhận ra sự tham lam của gia đình bác cả, từ đó cắt đứt mọi liên lạc với họ.
Cuộc đấu thầu dự án Bân Hải của tập đoàn An Nam kết thúc, và chúng tôi một lần nữa giành được dự án. Lần này, tất cả các công ty lớn trong ngành đều tham gia, nhưng phương án của chúng tôi lại một lần nữa chiến thắng.
Ngày thông báo chúng tôi trúng thầu, bố mẹ tôi cũng bay tới chúc mừng. Khi Cố Tuấn đưa hợp đồng cho tôi ký, bố tôi cười nói: “Nhìn xem, con gái và con rể của ta đúng là xứng đôi!”
Tôi bối rối nhìn Cố Tuấn, anh ta mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi, rồi đưa tay ra: “A Du, anh là Cố Tuấn, hợp tác vui vẻ!”
Tôi hơi chần chừ nhưng cũng đưa tay ra, anh nắm chặt lấy tay tôi, không chịu buông. Bố tôi cười lớn: “Cố Tuấn chính là người mà ta đã định hôn ước cho con từ bé đấy, con xem nó tốt thế nào! Không phải tốt hơn Hứa Ngạn nhiều sao?”
Tôi liền đáp: “Con và Hứa Ngạn chẳng có gì hết!”
“Ta tin! Con gái ta mắt nhìn cao, không đời nào thích loại người như Hứa Ngạn.”
Cố Tuấn quay đầu nhìn tôi, ánh mắt anh tràn đầy dịu dàng: “Bố nói đúng.”
Tôi gật đầu đồng tình: “Nhưng sao mọi người đều biết chuyện này mà chỉ mình con không biết?”
Thực sự, tôi không hề hay biết Cố Tuấn chính là người đã được hứa hôn với tôi.
“Mỗi lần anh đến nhà em, em đều trốn đi chơi mất rồi.” Cố Tuấn giọng có chút ấm ức, “Lúc dự án Nam Thành, để gặp được em, tuần nào anh cũng bay hai lần, nhưng em thì vẫn vô tư chẳng để tâm.”
“Anh có nói đâu.”
“Nói rồi em có đồng ý không?”
“Làm sao anh biết em sẽ không đồng ý?”
Tai Cố Tuấn đỏ ửng, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi hơn: “Vậy thì không được hối hận nhé!”