Đọc truyện Thái Hậu Muốn Tạo Phản – Chương 2: 2.
Ta thoáng ngập ngừng, rồi thở dài: “Sắp giao thừa rồi, hẳn nên để mọi người có cái Tết an lành.”
Phụ thân trào phúng: “Nương nương thật nhân từ.”
Ta mỉm cười, lời nói đầy vẻ yếu thế: “Phụ thân đã quyết, nữ nhi không dám ngăn cản. Dù sao mẫu tử ta cũng chỉ là cô nhi quả mẫu, sao đấu lại họ?”
Phụ thân dịu đi phần nào, cười đầy ẩn ý: “Lão thần sẽ giúp nương nương.”
Ta nhìn ông, ông cũng nhìn ta, cả hai mang ý đồ riêng nhưng vẫn tỏ vẻ vui vẻ như mọi chuyện ổn thỏa.
Nhưng, tìm đến ta cầu trợ giúp không chỉ có phụ thân.
Ta không từ chối ai, ai đến cầu ta, ta đều tỏ vẻ yếu thế, để họ tự tranh đấu.
Hổ đấu với hổ, ngư ông đắc lợi.
Ta muốn giữ chặt quyền lực trong tay, còn bọn họ… đều phải chết.
Để nước thêm đục, ta ngấm ngầm kích động hoàng thân quốc thích bất mãn với các đại thần phụ chính.
Ta đứng ngoài quan sát, ai đến tìm ta cũng khóc lóc kể thân phận yếu đuối.
Dù ai thắng ai bại, ta không bận tâm.
Ta chỉ muốn quyền lực trong tay, còn bọn chúng, từng kẻ một đều phải chết.
Năm mới đến, triều đình m.á.u chảy như sông.
Mưa xuân gột rửa pháp trường nơi thị tứ, nhưng lòng người trong triều vẫn lạnh lẽo run rẩy.
Nhưng ta biết đây chỉ là khởi đầu.
Chẳng ai ngờ, lúc này vẫn có kẻ dám đưa tay với tiểu hoàng đế.
Tiểu hoàng đế… tuy ngoài mặt nhu thuận, nhưng thực chất giống cha mẹ hắn—vô tình bạc nghĩa, chỉ biết lợi ích bản thân.
Ta thẳng tay hành hình sư phó của hắn trước mặt hắn, ép hắn tận mắt chứng kiến.
Hắn sợ đến chân tay run rẩy, ngã xuống đất. Mãi một lúc mới tỉnh, run run bò tới, túm vạt áo ta khóc lóc:
“Mẫu hậu, ta sai rồi, không nên tin lời kẻ xấu!”
Ta nâng cằm hắn, cười nhạt: “Ngươi tưởng chỉ nói thế, ta sẽ tin sao?”
Hắn khóc tới nỗi nước mắt nước mũi lấm lem, ta chán ghét buông tay, lạnh lùng: “Nếu bệ hạ thực lòng hối cải, hãy hạ chỉ diệt toàn tộc sư phó đó, để chứng minh lòng trung thành.”
Hắn không suy nghĩ, gật đầu lia lịa, liên tục đáp: “Được, được, mẫu hậu muốn gì nhi thần đều nghe!”
Quả nhiên, chỉ là con chuột nhát gan.
Sau vài lần g.i.ế.c gà dọa khỉ, tiểu hoàng đế cuối cùng ngoan ngoãn.
Hắn không dám làm trái lời ta, biểu cảm dần đờ đi.
Nhưng như vậy tốt, kẻ ngu ngốc giúp ta tiết kiệm công sức.
Chỉ là, ta xem nhẹ một người—phụ thân ta.
Ta chưa hoàn toàn kiểm soát triều đình, hắn đã nhảy ra, lật đổ mọi thứ ta bày.
Trung thu năm ấy, hắn dẫn binh vào cung, ép vua thoái vị.
Hắn không tốn một binh một tốt, dễ dàng đến điện chính đứng trước ta và tiểu hoàng đế.
Ta lạnh lùng nhìn, giọng không cảm xúc: “Phụ thân, ngài muốn tạo phản?”
Hắn nhếch môi cười khinh thường: “Ta làm quan cả đời, cũng muốn một lần ngồi long ỷ. Bội Nhi, chẳng lẽ con không muốn giúp cha thành tâm nguyện?”
Ta cười lạnh trong lòng.
Vậy còn ta? Bao năm khổ tâm bày mưu, vì sao không ai nghĩ giúp ta?
Ai cũng muốn làm hoàng đế, nhưng đâu phải muốn là được.
Hắn đã dẫn binh vào cung, ta không thể đối đầu trực diện.
Dù sao… ngai vàng này chẳng phải của ta.
Ta thu lại sắc mặt, cúi đầu nhẹ giọng: “Phụ thân muốn làm hoàng đế, nữ nhi không phản đối.”
Phụ thân dịu mắt: “Con là đứa con ta yêu quý nhất, ta lên ngôi rồi sao bạc đãi con?”
“Tạ phụ thân.”
“Cha con hà tất phải nói cảm tạ?”
Hắn vẫy tay ra hiệu tiểu hoàng đế viết chiếu thư thoái vị.
Tiểu hoàng đế ngu dốt không phải điếc, biết giao chiếu thư là không có kết cục tốt.
Khi lưỡi kiếm kề cổ, hắn chẳng còn cách, run rẩy viết từng nét chữ như d.a.o cứa tim.
Phụ thân cẩn thận cầm chiếu thư, đọc từng câu, càng đọc nụ cười càng rộng.
“Họ Trần vô dụng, họ Mộ Dung ta chỉ thuận thế tiếp nhận thôi.”
Tiểu hoàng đế không nhịn được, mắt căm phẫn: “Các ngươi chỉ là nghịch thần tặc tử!”
Ta giật mình, cảm thấy bất ổn.
Bên phụ thân, một thiếu niên giáp trụ tuốt kiếm, một nhát lấy mạng tiểu hoàng đế.
Hắn c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Phụ thân nhíu mày: “Sao hành sự lỗ mãng? Bội Nhi, đừng trách.”
Ta cười nhạt.
Ta có gì để trách? Tiểu hoàng đế không phải con ruột, cũng không phải con rối ngoan ngoãn.
Chỉ là… đáng tiếc.
Nếu tiểu hoàng đế còn sống, ta có thể mượn danh hắn tập hợp tàn đảng cũ, vạch lại thế cờ.
Nay hắn c.h.ế.t rồi, ta chỉ có thể dùng tình cảm đi con đường khác.
Từ Thái hậu bị giáng làm công chúa, dù đãi ngộ tốt hơn các tỷ muội, ta vẫn không cam lòng. Nhưng ta không thể không cúi đầu, may là phụ thân đã già.
Năm xưa ta tính kế tiên hoàng, nay đối phó đám huynh đệ ngu xuẩn không khó.
Vừa nuôi tiểu công chúa, vừa thu phục triều thần. Lời đã chuẩn bị sẵn – ta là nữ nhân họ Trần, sao vong ân bội nghĩa? Triều đại thay đổi, luôn có kẻ trung thành, ta có thể lợi dụng.
Nhưng sự đời luôn có biến số.
Kẻ tâm phúc mà phụ thân trọng nhất lại muốn cưới ta.
Ta nhìn nam tử trẻ hơn vài tuổi, cười hỏi lý do.