Đọc truyện Thái Hậu Muốn Tạo Phản – Chương 1: 1.

Khi hoàng đế băng hà, ta thuận lợi đăng vị Thái hậu. Nào ngờ, phụ thân khởi binh tạo phản thành công, giáng ta xuống làm công chúa.

Công lao khổ cực bấy lâu phút chốc hóa hư không. Phụ thân an ủi rằng: “Phụ tử một nhà, sao phải so đo?”

Ta nghĩ, phụ thân cũng không sai. Chúng ta vốn là người một nhà, hôm nay người ngồi ngai vàng, ngày mai đổi lại là ta, há chẳng phải lẽ thường sao?

Hoàng đế vừa đăng cơ chưa đầy nửa năm đã bạo băng. Ta đặt tay lên bụng, không có chút động tĩnh nào, đành đau lòng nhường ngôi cho đứa con trai hờ của mình.

Tất nhiên, để đổi lại, thân mẫu của nó – vị quý phi được tiên hoàng sủng ái nhất – ắt phải tuẫn táng cùng hắn.

Nàng ta không cam tâm chịu chết, vừa khóc lóc kêu oan, vừa mắng ta tâm tư hiểm ác.

Ta thương hại nàng, khuyên nàng c.h.ế.t sớm sẽ tốt cho tất cả.

Nàng trừng mắt nói: “Hôm nay ngươi ép ta chết, ngày sau con ta nhất định sẽ báo thù!”

Lời này ta chẳng thích nghe. Đã nể tình cho nàng chút thể diện, nàng không biết cảm kích thì thôi, lại còn lớn tiếng nguyền rủa ta. Ta chỉ đành tự tay siết cổ nàng, giúp nàng giữ lại tôn nghiêm cuối cùng.

Ta bảo tiểu hoàng đế rằng mẹ ruột của hắn đã c.h.ế.t vì quá thương nhớ tiên hoàng. Hắn chỉ cần ngoan ngoãn làm hoàng đế là được.

Trẻ con bảy tuổi vốn không giấu nổi tâm tư, liền trừng mắt, chỉ tay vào ta mà mắng: “Là ngươi hại c.h.ế.t mẫu phi của ta!”

Ta chưa kịp đáp lời thì một tiểu thái giám lanh trí tiến lên khuyên răn: “Bệ hạ, sao có thể nói chuyện với Thái hậu như vậy?”

“Không cần ngươi lo!” Hắn đẩy thái giám ra, muốn xông đến ta. Ta phất tay ngăn thái giám lại, chỉ đứng yên nhìn hắn. Hắn còn nhỏ, nhưng ta đâu phải hạng nữ tử yếu đuối; loại tiểu quỷ non nớt này, ta đánh một cái cũng đủ c.h.ế.t cả đám.

Ta ghìm chặt hắn, lạnh nhạt nói: “Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn, mẫu phi của ngươi đã mất, cũng nên nghĩ cho muội muội của ngươi.”

Quý phi là người có phúc, vừa sinh được hoàng tử, lại có công chúa, lại được tiên hoàng sủng ái. Đáng tiếc, nàng cũng giống như tiên hoàng, chẳng có đầu óc. Nếu không, ta còn có thể nhịn nàng thêm chút nữa.

“Ngươi!”

“Bệ hạ ưu tư quá độ, cần phải nghỉ ngơi.” Ta mỉm cười phân phó, rồi ra lệnh đưa công chúa ba tuổi tới đây. Tiểu hoàng đế tức giận giậm chân nhưng không thể làm gì.

Hắn tuy ngu dốt, nhưng biết nghe lời, ta vẫn sẵn lòng nuôi hắn vài năm. Dù sao ta cũng muốn làm Thái hậu.

Công chúa còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Ta chọc ghẹo vài câu, thấy cũng thú vị.

Dù sao cũng chỉ là tiểu cô nương, ta có thể nuôi dưỡng nàng cẩn thận, chỉ mong nàng đừng ngu xuẩn như cha mẹ mình.

Cung nữ Xuân Lan lo ngại ta nuôi hổ gây họa, ta chỉ cười nhạt: “Năm nay hoàng gia đã c.h.ế.t không ít người, Tết đến rồi, cũng nên giữ chút điềm lành.”

“Nương nương nói chí phải.”

Tiểu hoàng đế vẫn đang bệnh, nên triều chính đều do ta cùng các đại thần phụ chính quản lý.

Những người này vốn không phải do tiên hoàng chọn, mà là từ các thế lực tranh đấu, miễn cưỡng duy trì cục diện hiện tại.

Ta có chút đau đầu. Xuân Lan khẽ bóp vai ta, dịu giọng khuyên: “Nương nương cũng nên nghỉ ngơi, không thể lúc nào cũng gắng sức như vậy.”

“Nếu ta thả lỏng, bọn chúng e sẽ ăn tươi nuốt sống mẫu tử chúng ta.”

Xuân Lan an ủi: “Còn có Hầu gia nữa, nương nương không phải lo.”

Phụ thân ta – An Bình Hầu – là kẻ dã tâm không thua kém ta. Trong tay ông ta còn giữ binh quyền, chỉ cần có cơ hội, ông ta sẽ là người đầu tiên tiêu diệt mẫu tử chúng ta không chừa một mảnh xương.

Ta nhắm mắt, nhàn nhạt nói: “Nói tiếp đi.”

Xuân Lan dè dặt: “Nương nương sao không giao triều chính cho Hầu gia? Như vậy có thể thảnh thơi hơn.”

“Ừm.”

Thấy ta không phản đối, nàng càng thêm táo bạo. Ta nghe xong, chậm rãi hỏi: “Ngươi kết giao với người nhà của phụ thân ta từ khi nào?”

Xuân Lan hoảng hốt quỳ xuống, khóc lóc cầu xin tha mạng: “Nương nương tha tội! Là Hầu gia lấy tính mạng gia quyến nô tỳ ra ép buộc, nô tỳ mới làm thế!”

Ta thản nhiên đáp: “Chúng ta cũng xem như có duyên chủ tớ, ta không làm khó ngươi. Nếu ngươi coi trọng phụ thân ta, vậy ta tiễn ngươi một đoạn đường, sớm đoàn tụ với người nhà.”

Tiểu hoàng đế đến hỏi han, ngập ngừng hỏi khi nào hắn khỏi bệnh.

“Thế nào? Biết nghe lời rồi sao?”

Hắn cúi đầu, giọng nhỏ dần: “Nhi thần biết sai rồi.”

Ta không muốn tranh cãi với trẻ con, chỉ nói ngày mai cùng ta lâm triều.

“Tạ mẫu hậu.” Hắn vui mừng rõ ràng.

“Ngươi là đứa trẻ ngoan, ta tất nhiên không làm khó ngươi. Trong cung này chỉ còn ba chúng ta, ta sao có thể không thương ngươi?”

Ta nâng tay gọi hắn, nhẹ nhàng véo má.

“Nhi thần biết mẫu hậu thương yêu nhi thần nhất.”

Ta rất thích mối quan hệ giả tạo này. Chỉ cần hắn ngoan, sẽ tốt cho cả đôi bên.

“Vậy thì tốt.”

Phụ thân vào cung tìm ta, bóng gió muốn liên thủ trừ khử một vài thượng thư.