Đọc truyện MẨU CHUYỆN NHỎ NƠI THÂM CUNG – Chương 10: Đêm Định Mệnh: Tình Yêu và Lừa Dối.

Sắp đến Ký Châu, ta nghỉ lại trong một quán trọ, định ở đó một ngày rồi đi tiếp. Ai ngờ nửa đêm nghe thấy ồn ào ngay bên dưới lầu. Mở cửa nhìn xuống, thấy một nhóm quan binh đang cầm tranh vẽ vây quanh ông chủ. Kẻ cầm đầu mặc trường bào đen viền kim tuyến, tay chắp sau lưng, dáng đứng đứng thẳng tắp.

Đúng lúc ta nhìn xuống, hắn cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt giao nhau, ta chỉ nghĩ nhi lang nhà ai mà tuấn tú đến vậy. Nhìn kỹ lại, hóa ra lại chính là Thập Thất hoàng tử do chính tay ta nuôi lớn. Ta hoảng hốt xoay người đóng sập cửa lại. Bên dưới, lão chưởng quầy đã kêu lên:

“Ai ui, quan gia, chính là nàng chính là nàng đó! Tiểu dân vừa nhìn đã thấy quen mắt lắm rồi…”

Ta vội mở cửa sổ định nhảy xuống, nhưng nhìn độ cao này, thàm nghĩ nhảy xuống mà tàn tật thì thật sự không đáng. Kết quả còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cửa phòng đã bị đẩy người bên ngoài mạnh mẽ đá tung.

“Tiểu Thu, nàng làm gì vậy!” Hắn vươn tay ra, “Lại đây! Đừng đứng bên cửa sổ!”

Ta bất động không nhúc nhích, cũng chẳng nói lời nào, chỉ nhìn hắn như vậy. Trong lòng ta cảm thấy ấm ức vô cùng. Ta chờ đợi ở Kinh thành khổ sở như thế, còn ngươi thì ở biên cương cùng tiểu mỹ nhân vui vầy có phải không! Ngươi xem ta có nhảy xuống cho ngươi tức chết hay không!

Đám quan binh chen chúc ngoài cửa, lưỡi đao sáng loáng chĩa vào ta khiến ta vô thức nép sát thêm vào bên cạnh cửa sổ.

“Đồ ngu, cút hết cho ta!” Thập Thất hoàng tử nghiến răng quát.

Đám binh sĩ nhìn nhau, chẳng hiểu ra sao, muốn lui mà lại không dám. Hắn lại quát:

“Còn không mau cút!”

Thế là bọn họ rút lui chỉnh tề.

“Đóng cửa lại!”

Quan binh cuối cùng ngoái đầu lại, lẳng lặng khép cửa. Cửa vừa khép, hắn lập tức ôm ngực quỳ xuống:

“A, đau quá!”

Hắn càng kêu càng dữ dội, còn xốc cả vạt áo lên:

“Tiểu Thu, hình như miệng vết thương của ta nứt toạc ra rồi, nnagf mau tới xem cho ta đi!”

Ta sựo hắn lừa ta nên không dám lại gần, nhưng hắn lại nằm rạp xuống đất, ôm ngực thở hổn hển. Nghe nói ở biên cương hắn từng bị thương nặng, chẳng lẽ giờ lại phát tác thật sao?

“Để ta xem thế nào!”

Ta vội chạy đến đỡ hắn. Kết quả vừa lại gần, hắn đã túm tay ta kéo ngã vào lòng, hai chân còn quấn chặt lấy ta.

… Lại bị lừa nữa! Sao ta chẳng nhớ lấy bài học chút nào cả thế!

“Ngươi lại lừa gạt ta đúng không! Có phải ngươi coi ta là đồ ngốc có phải không?”

Hắn len lén ngẩng đầu nhìn ta, ta giận dữ trừng mắt.

“Chụt.” Hắn hôn lên mặt ta. Ta vội lấy tay chùi thật mạnh. Hắn buông eo ta nhưng ngay giây sau lại ép chặt tay ta xuống sàn. Ta vùng vẫy kịch liệt. Hắn nhìn thẳng vào mắt ta, nói:

“Đừng cử động. Ngực ta thực sự bị đâm. Khi truy sát công chúa ngoại phiên, ta ngã ngựa, được một nông dân cứu, chưa dưỡng thương lành lặn đã vội trở về. Lần này công chúa ngoại phiên kia vội vã tới dâng tặng lễ vật, thực chất là vì bọn họ đã bị dọa sợ thật rồi. Tiểu Thu, ngực ta thực sự đau lắm.”

Nghe hắn nói vậy, ta thật sự không dám cử động.

“Không tin thì nàng xem đi.”

Hắn cởi áo, để lộ ra vết thương trên ngực. Vết đao đã kết thành một vết sẹo mỏng ngay sát tim, còn theo nhịp tim mà giật lên nhè nhẹ. Bên cạnh còn có dấu vết của mũi tên. Ta không nỡ nhìn, tức thì quay mặt đi.

“Ta suýt chút nữa đã không thể trở về nữa rồi.”

“Đáng đời! Ta đã bảo ngài đừng đi mà.” Ta vốn còn tức giận nhưng thấy vết thương ấy, cơn giận cũng tan mất.

“Có còn đau không?” Giọng ta cứng cỏi hỏi.

Hắn rên rỉ: “Đau, đau lắm.”

Ta nhíu mày: “Vậy phải làm sao? Ngài có mang theo thuốc không?”

Hắn nhắm mắt, giọng làm nũng: “Không sao, ôm nàng thì không đau nữa. Nàng đừng nhúc nhích, để ta ôm thêm một lát.”

Ta bất lực ngước nhìn trần nhà. Một lát sau ta hỏi: “Đỡ chưa?”

“Chưa.”

Lại một lát nữa, ta chịu không nổi, toan đẩy hắn ra: “Mau đứng dậy! Ngài sắp đè chết ta rồi!”

Không nói thì thôi, vừa nói hắn lại nổi hứng, lật người đè ta xuống, kề sát tai ta thì thầm:

“Đè nàng ư? Thế này mới gọi là đè nàng. Đã bảo nàng đừng nhúc nhích rồi mà.”

Ta rõ ràng cảm giác được thứ kia, không dám động đậy nữa. Ta biết ngày này sớm muộn cũng sẽ đến, cũng đã có sự chuẩn bị nhưng không phải là lúc này. Hắn chống tay ngồi dậy, chìa tay ra với ta. Ta không để ý, tự mình đứng lên.

Ngoài cửa có người gõ cửa rất nhẹ:

“Điện hạ, tối nay có dùng cơm không?”

“Không cần, mặc kệ ta, các ngươi cứ tuỳ ý đi. Đã tìm được người rồi, ngày mai hồi cung!”

Ngoài cửa đáp lại rồi lập tức lui đi.

Nói thì nói vậy nhưng ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào ta như sói đói nhìn mồi. Ta quay lưng đi đến bàn, ngồi xuống, chẳng buồn liếc nhìn hắn. Hắn thì thản nhiên bước tới giường ta, cởi giày, chui vào chăn. Hắn vừa nhìn trần nhà vừa nói:

“Nàng cứ thử đi xem. Hôm nay nếu nàng còn dám đi, ta lập tức cứa cổ chết ngay ở đây. Dù sao hồi nhỏ không có nàng, ta cũng đã sớm chết đói ở đó rồi.”

Nói xong, hắn xoay lưng phái ta, tựa như đã ngủ. Giỏi lắm, giờ thì cứng cánh rồi đúng không! Còn dám chiếm giường của ta! Thế ta ngủ ở đâu chứ!

Nhìn dáng vẻ bực bội ấy của hắn, ta cũng mặc kệ, bò xuống bàn, quay lưng về phía hắn, nhắm mắt ngủ. Ta xem ai ngủ trước!

Sao ngọn nến lại sáng thế này! Ta bực bội bật dậy, thổi tắt “phù” một cái, còn cố tình dậm chân thình thịch rồi chạy về bàn, úp mặt ngủ tiếp. Kết quả, thật sự ngủ mất. Đi đường mấy hôm thực sự đã quá mệt rồi.

Đêm vắng, ánh trăng chậm rãi rót vào từ song cửa sổ. Trong cơn mơ màng, ta cảm giác có người ôm mình lên. Ta mở mắt ra thì nhìn thấy hắn. Hắn cũng đang nhìn ta chằm chằm. Tiếng chim đêm nối tiếp nhau vang lên. Hắn không nói, ta cũng chẳng hé nửa lời.

Hắn nhẹ nhàng đặt ta lên giường, khẽ gọi:

“Tiểu Thu.”

“Ừ.” Ta đáp.

Hắn nằm xuống bên ta, vòng tay ôm eo, bàn tay vuốt nhẹ má ta. Hắn lại gọi: “Tiểu Thu.”

Ta không trả lời. Rèm giường che đi ánh trăng, ta bỗng to gan, quay đầu hôn lên bàn tay chai sạn của hắn. Ngón tay cái của hắn lướt qua môi ta rồi đến vô số nụ hôn cuồng nhiệt. Đầu óc ta dần mơ hồ, hoàng tử công chúa, tôn ti thứ bậc, tất cả đều quên hết sạch. Trong đầu chỉ còn một ý nghĩ, lại gần hắn, nhiều hơn một chút, lại thêm một chút nữa.

Áo quần rơi xuống, bàn tay hắn trượt xuống rồi lại trượt xuống nữa… Ta chỉ thấy mình như hóa thành dòng nước, tuôn chảy nơi đầu ngón tay hắn. Nỗi nhớ thương không lời cứ từng chút từng chút tan biến như thế rồi chẳng còn thấy đâu nữa.

Ta dốc sức hôn hắn, cắn rách môi hắn, xả hết uất ức bao năm vì hắn mà có. Ta chưa từng bướng bỉnh như vậy, nhưng đêm nay, dẫu ngày mai bị dìm chết dưới ao, ta cũng chỉ cần một đêm này thôi. Hắn càng thêm nồng nhiệt, ôm siết lấy ta, gấp gáp khẽ nói:

“Tiểu Thu, ta không tìm thấy vị trí.”

Ta mở mắt nhìn hắn, thấy hắn thật sự sốt ruột, gân xanh nổi trên trán, đôi mắt mờ mịt phủ đầy sương đêm. Ta bất giác nâng mặt hắn, cười.

“Tiểu Thu, đừng cười.”

“Thật đấy, đừng cười nữa!”

“Tiểu Thu, nàng đừng cười nữa!!”

Rốt cuộc ta cũng cười đủ rồi, lật người hôn lên môi hắn:

“Gia, để Tiểu Thu hầu hạ ngài.”

Tiếng chim chóc đêm suốt cả đêm không dứt. Khi trời sắp sáng, chúng ta mới ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Về sau, ngôi vị được truyền cho Thập Thất hoàng tử. Vì sao lại không phải Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử hay là Tam hoàng tử ư? Bởi vì nhà họ Chu ai cũng đều mê mỹ nhân hơn giang sơn, chẳng ai chịu rời khỏi vòng tay người yêu vào lúc sáng sớm để đi thượng triều. Thế là ngôi báu rơi xuống đầu Thập Thất hoàng tử Chu Cẩn.

Hắn ồn ào không chịu đi:

“Dựa vào cái gì mà bảo ta đi! Ta cũng không đi!”

Thế nên Tiên Thái tử nói:

“Đệ lên làm hoàng đế, trước mắt phong Phi cho Tiểu Thu, để nàng sinh hoàng tử, sau này mẹ quý nhờ con, phong nàng làm Hoàng hậu, chẳng phải là tốt rồi sao?”

Kết quả, Thập Thất hoàng tử bị lừa, thật sự đăng cơ. Ngày trước khi đăng cơ, ta còn cãi nhau với hắn một trận. Bởi hắn lại đưa hai mỹ nhân vào phủ tặng cho Vương Văn Hiến.

“Hừ! Ngày trước ta đến phủ tìm nàng, hắn còn lấy cái túi thơm do nàng thêu, lừa ta rằng là do nàng tặng!”

Vì mối thù nhỏ ấy, cứ cách một thời gian hắn lại nhét mỹ nhân vào trong phủ người ta. Nhờ phúc của hắn, hiện giờ trong phủ của Vương đại nhân đầy rẫy giai nhân tuyệt sắc, trở thành nơi có nhiều mỹ nhân nhất kinh thành. Trong đó, người được sủng ái nhất là một Hồ cơ, đã sinh được một đứa bé rồi.

Ta nói, tốt xấu gì thì khi ấy người ta cũng từng truyền tin giúp chúng ta, chàng đừng có lấy oán báo ân.

Hắn lập tức bùng nổ:

“Tốt! Ta lấy oán báo ân! Có phải nàng vẫn chưa quên hắn đúng không?”

“Chàng đừng vô cớ gây rối nữa được không?”

“Ta vô cớ gây rối! Tốt, tốt, ta vô cớ gây rối! Rõ ràng nàng chân trong chân ngoài, tâm viên ý mã!”

Ta buông tay: “Nếu chàng đã nghĩ như vậy, ta cũng chẳng còn cách nào.”

Hắn tức giận đùng đùng bỏ đi, lạnh nhạt với ta hai ngày. Đến lúc ta đang dọn dẹp phòng, hắn đi vào, thấy ta lôi bọc đồ thì nói:

“Nàng còn muốn đi? Nàng đi đâu!”

Ta thở dài, hôn hắn một cái:

“Đi vào lòng chàng, đi vào giấc mơ của chàng.”

Hắn ngượng ngùng:

“Đến đây đi, từ trước tới nay, thể xác và tinh thần của ta vốn đều thuộc về nàng.”

(Kết thúc)