Đọc truyện Xuyên Thành Tiểu Kiều Thê Của Tháo Hán – Chương 7: 7.

Trong lúc nguy cấp, tôi hét lên tên của Trần Cảnh.

Giây tiếp theo, một bóng người từ phía không xa lao nhanh tới, và đẩy ngã ông chủ Lý đang đè trên người tôi xuống đất.

“Vợ! Mau chạy đi!”

Anh ta lo lắng hét lên với tôi, nhưng khi tôi nhìn rõ gương mặt quen thuộc đó, tôi sững sờ.

Lại là Chu Khôn đã gần một năm không gặp.

Gương mặt trắng trẻo của anh ta lấm lem vết bẩn, bộ quần áo đã không còn nhận ra màu sắc rách mấy lỗ lớn.

“Chu Khôn, anh…”

Chỉ là tôi còn chưa nói xong, ông chủ Lý đã lật người lại, ngồi đè lên người Chu Khôn, rồi đánh túi bụi.

“Mau đi… đi!”

Anh ta bị đánh đến mức nói không rõ lời, nhưng vẫn kiên định nhìn tôi, bảo tôi chạy đi.

Nước mắt làm nhòa đi tầm nhìn, tôi không nói nên lời vì đau lòng và sợ hãi.

Tôi sợ một kẻ ngốc đơn thuần như vậy, vì cứu tôi, mà bị đánh chết ngay trước mặt tôi.

“Hệ thống! Hệ thống! Bây giờ có phải là thời cơ mà cậu nói không, Chu Khôn vô tội, tha cho anh ấy được không?"

“Cậu cứu anh ấy đi, tôi không thể liên lụy anh ấy!”

Tôi không biết còn ai có thể đến cứu anh ta, chỉ có thể dùng ý niệm, hết lần này đến lần khác cầu xin hệ thống.

Đáng tiếc, hệ thống không cho tôi câu trả lời mà tôi muốn.

Nó thở dài, bất lực lắc đầu.

“Tôi là hệ thống, nhưng hệ thống cũng có quy định của hệ thống.

“Bây giờ nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, cốt truyện yêu cầu cô phải rời khỏi thế giới này như vậy, tôi cũng không có cách nào ngăn cản được.”

Hệ thống không thể cứu Chu Khôn, bây giờ anh ta chỉ có thể trông cậy vào tôi.

Nhìn anh ta bê bết máu trước mặt, tôi không biết lấy dũng khí từ đâu, nhặt mảnh sứ vỡ trên đất lên rồi đâm về phía ông chủ Lý.

Máu tươi bắn ra, may là ông ta đã dừng tay không đánh Chu Khôn nữa.

Ông ta ôm vết thương hung hăng lao về phía tôi, một cái tát giáng xuống, tôi tối sầm mặt mũi, rồi mất đi ý thức phản kháng.

Tôi không biết mình bị đánh bao lâu, chỉ cảm thấy toàn thân dần dần không còn chút đau đớn nào.

Trong mơ hồ, tôi thấy Chu Khôn người đầy máu ôm tôi khóc lớn, còn có Trần Cảnh vội vã chạy đến.

Gương mặt anh mang theo vẻ hoảng hốt mà tôi chưa từng thấy, đôi mắt hoa đào xinh đẹp chứa đầy nước mắt.

“Trần Cảnh, anh là trai quê thô kệch mà…

“Trai quê không được khóc…”

Toàn thân nhẹ bẫng, không còn chút sức lực, tôi biết, mình sắp rời khỏi thế giới này.

Nhưng đối với Trần Cảnh, lòng tôi như dao cắt.

Tôi cố hết sức giơ tay lên, muốn chạm vào mặt anh lần nữa, nhưng chỉ còn một chút, một chút nữa thôi, tay tôi đã vĩnh viễn buông thõng xuống.

Tôi đi đây, Trần Cảnh.

Còn cả Chu Khôn, vẫn chưa kịp nói với anh một lời xin lỗi.

13

Tôi nhìn linh hồn mình thoát ra khỏi thể xác, nhưng tôi không thể làm gì được, bên tai toàn là tiếng khóc gào xé lòng của Trần Cảnh.

Nước mắt không kìm được mà rơi xuống, khoảnh khắc nhìn thấy hệ thống, tôi không nhịn được mà ôm lấy nó khóc nức nở.

“Không thể đi muộn hơn vài năm được sao! Cậu nói cho tôi biết, tôi đi rồi Trần Cảnh phải làm sao?”

Nào ngờ hệ thống lại cười lạnh một tiếng, nói.

“Làm sao à? Đương nhiên là cưới một người khác rồi.

“Ngày này năm sau, bà vợ mới sẽ về nhà. Cô gái đó có một gương mặt giống hệt cô, nói là người thay thế, nhưng anh ta đã sớm phản bội cô cả về thể xác lẫn tinh thần rồi!

“Chu Tư Tư, cô đúng là đồ não yêu đương! Cô vậy mà lại nảy sinh tình cảm thật trong một nhiệm vụ xuyên không!

“Nhưng thấy cô không có kinh nghiệm, tôi tạm thời không cười. Bây giờ bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo!”

Cơ thể một trận trời đất quay cuồng, tôi không nhịn được mà phàn nàn.

“Không thể để tôi nghỉ một lát được à!

“Này! Cậu còn chưa nói đi đâu, chỗ nào quá biến thái tôi không đi đâu!”

Hệ thống cười hì hì với tôi, để lộ ra một hàm răng trắng đều tăm tắp.

“Nơi tốt!

“Thế giới thú nhân! Đảm bảo cô đến rồi sẽ không muốn về!”

(Hết)