Đọc truyện Xuyên Thành Tiểu Kiều Thê Của Tháo Hán – Chương 5: 5.
“Anh ấy có thể chống đẩy một tay cả đêm, anh làm được không?”
Mặt anh ta đỏ bừng, không thể tin được mà nhìn về phía Trần Cảnh.
Nhưng giây tiếp theo, đã xấu hổ chạy mất.
Lúc này, hệ thống trước nay vẫn luôn bênh vực Chu Khôn, quả nhiên lại lên tiếng.
“Cô quá đáng rồi, lại đi làm tổn thương một người đàn ông yêu cô sâu đậm như vậy.
“Lãng tử quay đầu quý hơn vàng, rốt cuộc cô có hiểu không?”
Tôi bất lực nhếch mép.
“Làm gì có lãng tử nào quay đầu, tôi chỉ biết qua thôn này sẽ không còn quán này nữa, đàn ông mà, thà thiếu chứ không ẩu!”
Mắt Trần Cảnh nhìn tôi sáng rực, rõ ràng nghĩ rằng câu này là nói cho anh nghe.
“Vừa rồi em nói trong lòng chỉ có một mình tôi, là thật sao?”
Tôi hơi sững người, rồi gật đầu.
Mà anh thì trở nên vô cùng kích động, gương mặt màu đồng cổ ửng lên một lớp hồng, ngay cả đôi môi cũng khẽ run.
“Tư Tư, tôi muốn nghe em nói lại một lần nữa.”
Không ngờ trai quê thô kệch cũng thích nghe lời ngọt ngào như vậy.
Thế là, tôi rất phối hợp mà ngẩng đầu lên, nghiêm túc lặp lại.
“Trong lòng tôi chỉ có một mình Trần Cảnh, bây giờ là vậy, sau này cũng là vậy.”
Trần Cảnh kích động ôm tôi vào lòng, nhưng hệ thống bên cạnh lại rất phá mood mà nói.
“Ký chủ, tôi khuyên cô nói chuyện nên cẩn thận một chút, đây mới là người đàn ông đầu tiên của cô, à không, là nhiệm vụ đầu tiên thôi.
“Tương lai rất có thể còn có Chu Cảnh, Thẩm Cảnh…”
Nhưng tôi hoàn toàn không để tâm đến lời của hệ thống, tôi không tin còn ai có thể tốt hơn Trần Cảnh của tôi.
Đầu ngón tay vô tình lướt qua, rơi trên lồng ngực rắn chắc của anh.
Mũi tôi ngửi thấy mùi lúa mì thoang thoảng cùng với mùi hormone đặc trưng trên người anh, tôi liếc nhìn cánh đồng vàng óng xung quanh, nghĩ đến hình như còn có nhiệm vụ check-in trên đồng lúa mì.
Tôi đang do dự không biết nên làm bước tiếp theo thế nào, lại không ngờ Trần Cảnh còn vội hơn cả tôi, anh đặt tôi lên tấm chăn bông đã trải sẵn, ngay sau đó là những nụ hôn dày đặc rơi xuống.
“Tư Tư, ngoài chống đẩy một tay ra, tôi còn biết làm những thứ khác nữa.”
Tôi xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Hóa ra những lời tôi nói với Chu Khôn vừa rồi, anh đều đã nghe thấy hết.
8
Lúc tôi và Trần Cảnh về đến nhà, trời đã dần tối.
Chỉ là lúc đi, tôi đã tận mắt nhìn Trần Cảnh khóa cửa, mà bây giờ cửa lại mở toang.
Anh ra hiệu cho tôi đừng lên tiếng, cẩn thận che chắn cho tôi ở phía sau.
Trong nhà đèn đuốc sáng trưng, còn thoang thoảng mùi cơm, hai chúng tôi càng thêm nghi hoặc.
Cho đến khi cả hai bước vào bếp, nhìn thấy Chu Khôn đang đeo chiếc tạp dề màu hồng của Trần Cảnh, bưng thức ăn lên bàn.
“Chu Khôn!”
Đối với việc Chu Khôn không mời mà đến, Trần Cảnh rõ ràng đã tức giận.
Nhưng Chu Khôn lại chẳng hề để tâm mà vẫy tay với chúng tôi.
“Vợ và anh cả về rồi à, hai người vất vả rồi, cơm tôi đã nấu xong, mau vào rửa tay ăn cơm đi!”
Hay thật, cái tên này đã tự động đến ở rể nhà chúng tôi rồi!
Đối mặt với một người mặt dày như vậy, tôi thật sự dở khóc dở cười.
Nhưng Trần Cảnh thì không có tính kiên nhẫn tốt như vậy.
Anh hùng hổ đi về phía Chu Khôn, rồi một tay túm lấy cổ áo anh ta.
“Mắt trái hết đau rồi nhỉ?”
Tôi và Chu Khôn còn chưa kịp hiểu ý anh là gì, anh đã đấm thêm một cú vào mắt phải của anh ta.
Vốn chỉ có mắt trái thâm quầng, bây giờ thì hay rồi.
Thành một cặp kính râm luôn!
Trần Cảnh còn định đánh tiếp, dọa Chu Khôn sợ đến mức vừa lăn vừa bò chạy đến bên chân tôi.
“Vợ ơi cứu tôi! Trần Cảnh cậy mình được sủng mà bắt nạt tôi, cô không thể dung túng cho anh ta như vậy được!”
“Cậu thử gọi cô ấy một tiếng vợ nữa xem?”
Chu Khôn vẫn chưa biết cái chết sắp đến nơi, còn ngây ngô hỏi.
“Hai người đồng ý rồi sao?
“Vậy bây giờ tôi gọi nhé!
“Vợ! Vợ! Vợ yêu của tô…”
Trần Cảnh ra tay quá nhanh, tôi còn chưa kịp nhìn rõ động tác, đã thấy một chiếc răng của Chu Khôn bay ra ngoài.
Anh ta biết tôi không bảo vệ được mình, liền ôm đầu chạy ra cửa.
Vừa chạy vừa quay đầu lại hét.
“Vợ ơi, đợi tôi! Tôi nhất định sẽ quay lại!”
9
Chu Khôn bị đánh thành ra như vậy, Trần Cảnh vẫn chưa thấy hả giận.
Một mình ngồi một góc vò vạt áo, hờn dỗi.
Nhìn những món ăn vẫn còn bốc khói nghi ngút, tôi thấy hơi buồn cười, liền gọi anh.
“Mau lại ăn cơm thôi, rau và gạo là của nhà chúng ta, không thể lãng phí được!”
Nghe tôi nói vậy, anh mới miễn cưỡng ngồi vào bàn, chỉ là khi lướt mắt qua những món ăn đen thui trên bàn, anh lại bật dậy khỏi ghế.
“Em chắc là cái này ăn được à?
“Rau củ ngon lành, đều bị thằng nhóc đó phá hỏng hết rồi!”
Màu sắc món ăn đúng là hơi tệ, độ chín dường như cũng hơi quá, nhưng so với những món ăn chế biến sẵn thời hiện đại, cho vô số chất phụ gia, thì thế này đã tốt cho sức khỏe hơn nhiều rồi.
“Ăn được, sao lại không ăn được? Đồ nhà mình xanh sạch không ô nhiễm…”
Tôi gắp một miếng rau xào đã không còn nhận ra là món gì cho vào miệng, nhưng vừa chạm vào đầu lưỡi, tôi đã không nhịn được mà nôn ra.
“Đừng ăn! Rau xanh sạch không ô nhiễm đến mấy cũng không chịu nổi Chu Khôn tàn phá như vậy!
“Khó ăn quá, tôi nghi ngờ anh ta muốn đầu độc chúng ta để trả thù!”
Tôi và Trần Cảnh vừa mắng vừa đổ thức ăn cho đàn gà trong nhà, và bàn bạc xong, sau này gặp anh ta một lần, đánh anh ta một lần.
10
Mấy ngày liền, Trần Cảnh đều bận rộn ngoài đồng đến khuya mới về.
Và cũng hai ngày nay tôi mới biết.
Trần Cảnh đúng là gã đàn ông thô kệch làm nông trong thôn, nhưng anh lại có hơn ba trăm mẫu đất.