Đọc truyện Thái Hậu Muốn Tạo Phản – Chương 11: 11.

Phụ hoàng ra lệnh rót rượu, vừa uống vừa than về mấy đứa con bất hiếu.

Uống xong chén, vứt chén vỡ, ra lệnh tiếp tục chơi nhạc.

Xuân Hòa rót trà cho ta, nhẹ nói:

“Triệu tướng quân báo đã khống chế cung môn, chỉ còn Trọng Hoa cung.”

Ta đặt trà xuống, thản nhiên:

“Cứ đến muộn thì cũng nên vào để phụ hoàng thấy chứ?”

Xuân Hòa hiểu, lập tức truyền lệnh cho cung nữ.

Không lâu, Triệu Bình Chi mang theo đao bước vào đại điện.

Phụ hoàng nhìn hắn, ánh mắt khó đoán.

Triệu Bình Chi chậm quỳ, giọng bình tĩnh:

“Thần đến cứu giá muộn, xin bệ hạ thứ lỗi.”

Phụ hoàng mỉm cười nhạt:

“Ái khanh có công, sao có tội?”

Nói xong, ra lệnh Triệu Bình Chi cùng an tọa uống rượu mừng.

Nhưng Triệu Bình Chi vẫn đứng, trầm giọng:

“Bệ hạ, đã đến lúc thoái vị nhường hiền.”

Câu nói khiến phụ hoàng kinh ngạc hơn lời tạo phản thất hoàng tử.

Triệu Bình Chi theo phụ hoàng hơn mười năm, lúc nào cũng trung thành.

Nhưng hắn không biết, từ đầu, Triệu Bình Chi là người của ta.

Hắn vốn người vùng Lâm Giang, bị quan phủ tru sát gia đình.

Hắn đơn độc bôn ba nam bắc, ăn xin cầu công lý.

Quan viên bao che, hắn suýt bị đánh c.h.ế.t rồi vứt ngoài đường.

Chính ta cứu hắn.

Ta nói:

“Nếu không đòi công lý ngay, chi bằng dắt kẻ thù xuống địa ngục trước.”

Rồi chỗ cho hắn đầu quân dưới trướng phụ hoàng cũng do ta sắp xếp.

Hắn chờ suốt bao năm, nay đến ngày.

Phụ hoàng tức giận:

“Trẫm đối xử ngươi không tệ, ngươi dám phản bội?”

Triệu Bình Chi thản nhiên:

“Bệ hạ đối xử thần không tệ, nhưng thần chưa từng trung thành với bệ hạ.”

Phụ hoàng quét mắt quanh đại điện, híp mắt lạnh lùng hỏi:

“Ngươi trung thành với ai?”

Ta cong môi cười nhạt:

“Là ta!”

33

Ngay lúc đó, Triệu Bình Chi giơ kiếm c.h.é.m phụ hoàng.

Dù già, phụ hoàng vẫn phản ứng nhanh, chỉ rách áo.

Hai bên đấu vài chiêu, phụ hoàng dần yếu thế.

Hắn già, buông thả tửu sắc, làm sao đánh lại Triệu Bình Chi?

Khi Triệu Bình Chi chuẩn bị kết liễu, một kiếm khác vụt đến đẩy lưỡi kiếm hắn ra.

Là Lăng Thập Thất.

Hắn còn sống!

Ta khẽ cười lạnh trong lòng.

Ta bảo rồi, hắn không thể c.h.ế.t dễ dàng như vậy.

Phụ hoàng như thấy cứu tinh, hô to:

“Thập Thất! Mau g.i.ế.c hết bọn…"

Chưa kịp nói “nghịch tặc”, kiếm Lăng Thập Thất đã đ.â.m xuyên n.g.ự.c hắn.

Máu thấm ướt long bào.

Hắn trợn mắt, run, chỉ tay vào Lăng Thập Thất nhưng không nói được câu nào.

Rồi ngã gục, c.h.ế.t không nhắm mắt.

Lăng Thập Thất rút kiếm, không chần chừ, nhẹ giọng:

“Công chúa đã nói, mạng hắn là do thần giết.”

Ta lặng người, nghe vậy mới thả lỏng.

“Ngươi không c.h.ế.t à?”

Hắn cười khẽ, mắt dịu dàng:

“Công chúa nhớ đến thần, thần sao dám tự tử?”

Lúc này mới có người run rẩy nói:

“Ngươi… ngươi g.i.ế.c vua!”

Lăng Thập Thất không sợ, quay đầu nhìn mọi người:

“Ai còn ý kiến?”

Kiếm còn dính máu, dưới chân là t.h.i t.h.ể hoàng đế.

Cả đại điện im lặng, không ai dám liều mạng vì hoàng đế đã chết.

Không thấy ai lên tiếng, hắn buông kiếm, quỳ trước mặt ta:

“Thần xin bệ hạ đăng cơ.”

Triệu Bình Chi cũng quỳ theo.

Ngay sau đó, quan lại nối tiếp quỳ xuống.

Lúc này, ta mới nhận ra…

Làm hoàng đế thật vui vẻ đến vậy sao.

Chẳng trách phụ hoàng lại thích như thế.

[Phiên Ngoại 1]

Suốt tháng sau đăng cơ, ta bận xử chính sự, cuối cùng có chút thời gian rảnh.

Lăng Thập Thất liền bám lấy không buông.

Ta nắm tay hắn, chậm rãi vuốt lớp chai sạn trên lòng bàn tay, thản nhiên hỏi:

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì khi ngươi rơi vách núi?”

Hắn cười nhẹ, giọng nhẹ bẫng:

“Thần may mắn không chết. Bệ hạ có tiếc không?”

Ta bật cười, lắc đầu:

“Ta sai người tìm ngươi nhiều lần, ngươi còn nghĩ thế sao?”

Hắn rút tay, vuốt ve mặt ta, mắt sâu như nước hồ yên tĩnh:

“Bệ hạ lo cho thần hay chỉ muốn biết thần còn sống?”

Ta cười nhạt, che mắt hắn, giọng đầy ý cười:

“Dù vì lí do gì, kết quả không đổi. Ngươi cần bận tâm làm gì?”

Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, thì thầm:

“Vậy bệ hạ đối với thần… có thật lòng không?”

Ta nhìn mắt hắn, chậm rãi đáp:

“Ngươi cứ để ý chuyện nhỏ nhặt này. Giờ trong cung bên cạnh ta chỉ có mình ngươi, vậy còn chưa đủ sao?”

Lăng Thập Thất sở hữu dung mạo xuất chúng, thông minh, biết chiều lòng ta, nhưng đôi khi quá để ý tiểu tiết.

Ta đã phong hắn làm Hoàng phu, vậy mà hắn vẫn chưa yên lòng.

Nhưng chốn hoàng cung có ai thật sự chung thủy?

Hắn bất ngờ nắm tay ta, áp vào ngực, ánh mắt lấp lánh, đầy ý cười:

“Bệ hạ biết không? Lần đầu gặp, thần đã thấy bệ hạ như tiên nữ cứu khổ. Vậy bệ hạ có nguyện cứu thần cả đời không?”

Ta sửng sốt.

Hắn nói vậy, nhưng ta nhớ không rõ lúc nào gặp.

Ta quan sát kỹ, thấy dung mạo quen nhưng không nhớ ra.

Hoá ra, từ lâu ta vô tình cứu một người, không ngờ về sau chính người đó lại cứu lại ta.

Người duy nhất có thể giúp ta… vẫn là chính ta của nhiều năm trước.